Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 1




Cô và hắn cưới nhau vì mối liên hôn giữa hai gia tộc.

Hắn là người siêu cấp lạnh lùng, tàn độc nhất trong giới kinh doanh, không từ thủ đoạn để có thể giữ vững được vị trí tổng tài của mình.

Còn cô là một cô gái đơn thuần, mang lòng yêu hắn, yêu một người không có tình cảm với mình.

Hôm nay là ngày cưới của cô và hắn là một ngày trọng đại nhất đối với cô, mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, trang điểm thật tươi tắn. Cô vui đến nỗi những tế bào trên khuân mặt cô luôn căng lên vì cô luôn cười.

Hôn lễ được diễn ra ở thánh đường chỉ có vài người tham dự, nhưng điều đó không khiến cô buồn vì điều hạnh phúc nhất đó chính là có thể cưới được hắn.

Chờ đến hơn nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu Lý Hân Nghiên có chút ủ rũ, nhưng cô đâu biết rằng hắn đang ôm ấp một người phụ nữ khác chính vào ngày mà cô coi là ngày trọng đại này.

Sau một trận hoan ái kịch liệt, người phụ nữ kia ưỡn ẹo nhìn hắn

" A Thành người ta nghe nói là hôm nay là ngày cưới của A Thành mà đúng không ? "

Hắn ngồi dậy cầm châm  điếu thuốc, cô ta cũng rút lấy một điếu mà hút

" Thế à, sao tôi lại không biết hôm nay mình kết hôn nhỉ"

" Cô dâu sẽ rất buồn đấy"

Hắn hừ một tiếng.

" Ai thèm quan tâm cô ta chứ, người đòi cưới cũng chính là cô ta nếu cô ta muốn thì tự mình cưới đi"

Nói rồi hắn đứng dậy đi vào nhà tắm bỏ lại người phụ nữ đang trầm tư suy nghĩ.

Chỉnh lại trang phục hắn ký vào một tấm sec để lại trên bàn cho người phụ nữ.



Người phụ nữ thấy vậy liền nói với theo

" Rất vui khi được phụ vụ Bạch công tử"

Hắn không nói gì cứ thế bỏ đi, đến khi tiếng đóng cửa rầm một cái.

Người phụ nữ với tay cầm lấy tấm sec nhoẻn  miệng cười

"Cô thật tội nghiệp Lý Hân Nghiên à".

...

Bên này, Hân Nghiên vẫn ngồi đợi hắn mọi người cũng đã rời đi cả rồi. Cô vẫn ngồi đấy mang theo một tia hi vọng rằng hắn sẽ tới.

Cho đến chiều muộn vì đã quá mệt mỏi cô đành thay bộ lễ phục lỗng lẫy ấy ra rồi chở về căn biệt thự ở Bạch gia.

Cô tự an ủi bản thân mình là chắc hắn bận nên không thể đến được, nhưng ai lại bận mà không thể tham dự được chính hôn lễ của mình bao giờ.

Cô cười chính bản thân mình yêu đến phát ngốc luôn rồi.

Vừa chở về chào đón cô là một màn chồng ôm ôm ấp ấp bạn thân của cô Cố Nhã Tịnh

Cô ta nhìn Hân Nghiên với vẻ mặt khinh thường

" Cậu đi đâu vậy Hân Nghiên"

Cô liếc nhìn cô ta, vẻ mặt tự cao tự đại đang được chồng cô cưng nựng chiều chuộng. Cô lướt qua bọn họ đi thẳng nên phòng

" Thành cô ấy bị sao vậy em chỉ hỏi là cô ấy đi đâu thôi mà"

Hắn nhìn theo bóng lưng cô rời đi, vuốt ve mái tóc của Nhã Tịnh hắn nhàn nhã như không có chuyện gì xảy ra



" Kệ cô ta đi, cô ta bị điên mà đừng để ý đến người không bình thường"

Ả ta làm nũng trong lòng hắn rồi nhõng nhẽo nói

" Sao lại nói cô ấy như thế được cô ấy vừa xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa chứ"

Minh Thành nhìn Nhã Tĩnh bằng ánh mắt dịu hiền, nói

" Sao có thể sánh với bảo bối của anh được"

Nói rồi hai người lao vào nhau, những tiếng kêu la tình tứ ở dưới nhà truyền đến tai cô

Cổ họng cô như nghẹn ứ lại, cô đóng chặt cửa  lấy tay bịt chặt tai để những âm thanh đó không lọt vào tai cô, nước cô cứ thế rơi ướt đẫm khuân mặt kiều diễm này, cô ngồi sụp xuống dựa người vào cánh cửa mà khóc thầm, tại sao lại làm như vậy với cô, tại sao lại là bạn thân cô chứ. Vừa khóc vừa mệt cô thiếp đi trong nước mắt.

Đến khuya khi quá đói cô mới mở cửa phòng ra, nhìn quanh một lúc không thấy có động tĩnh gì cô mới bước ra khỏi phòng. Cô nhanh chóng đi thẳng xuống bếp, cô cột tóc lên mái tóc dài được cột đuôi ngựa , xắn tay áo cô bắt đầu hâm lại đồ ăn.

Bỗng dưng từ đằng sau có tiếng động

" Chào bạn thân"

Hân Nghiên giật mình quay lại, thấy Nhã Tĩnh mặc trên mình bộ đồ ngủ mỏng manh, trên cổ cô ta đầy những vết hôn, cô ta đứng đó như đang khoe chiến tích của mình vậy.

Hân Nghiên không nói gì, cô hâm lại đồ xong nghĩ rằng mình sẽ bê đồ lên phòng chứ ở lại đây cô sẽ nuốt không trôi.

Nhã Tịnh dựa vào cửa cô ta khoang tay nhìn Hân Nghiên làm, đến khi Hân Nghiên bước đến chỗ cửa, cô ta dơ chân ra ngáng đường Hân Nghiên cứ thế vấp phải  làm cho đống đồ ăn đó đổ xuống bắt tưng tóe lên.

Tô canh đang nóng bị đổ xuống bắn vào Nhã Tịnh, ả ta la lớn lên rồi khóc lóc.

" Aaa , Hân Nghiên à tớ xin lỗi là do tớ không tốt tớ không nên yêu chồng cậu, tớ không nên tranh dành tình cảm của anh ấy với cậu huhu"