Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 75: Mang thai




Lâm Nghị được đưa đến bệnh viện để chữa trị gấp, đàn em ở bên ngoài một nửa bị cảnh sát bắt được, một nửa chết dưới tay của Nam Cung gia. Hoắc gia thì ung dung ở ngoài vòng vây, vốn dĩ họ không dính líu quá nhiều đến hắc đạo, cho nên lần này điệu thấp để tránh rắc rối.

Hoắc Duẫn Hạo chỉ huy mọi người thu dọn chiến trường, tàn cuộc, cha của anh sau khi tra khảo từng vị khách mời một đã bắt được hai kẻ khả nghi khác, trên thân có vũ khí nóng. Họ bị xử lý như thế nào thì không biết được, có lẽ là chết, có lẽ là còn thảm thương hơn.

Sự kiện lần này thậm chí lên trang bìa của báo, Lâm Nghị biến thành một tên phản động chống đối chính phủ, sau khi việc chữa trị hoàn tất thì sẽ phải lãnh hình phạt thích đáng. Vì vụ việc này mà phố đêm cũng bị càn quét một lượt, rất nhiều người phải bỏ trốn khỏi nơi đó để lánh nạn.

Tối đến, Duẫn Hạo trở về phòng trong trạng thái mệt mỏi, tay chân rã rời. Bên ngoài Hoắc gia bừa bộn như một đống rác, việc sửa chữa sẽ không xong được sớm, ít nhất cũng cần bốn ngày.

Sau khi tắm rửa xong, Duẫn Hạo sấy khô tóc rồi mặc đồ ngủ đi sang phòng bên cạnh. Diệp Liên nghe tiếng gõ cửa liền biết là ai, cô kéo cửa để lộ một khe hở nhỏ rồi đưa mắt nhìn ra ngoài.

Một đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng đang nhìn cô.

“Em rất sợ phải không?”

“Sợ chứ…” Diệp Liên gật gật đầu, nhớ đến sự việc lúc tối mà tim đập thình thình thình.

“Ừm, anh biết em sợ nên mới qua ngủ với em đây.”

Duẫn Hạo đột nhiên nói ra câu này làm Diệp Liên bật cười:

“Nhưng em đâu sợ đến nỗi ngủ không được? Một mình em vẫn ổn mà.”

“Không, em không ổn. Anh có thể cảm giác được em cần một người nằm bên cạnh ôm em, cho em ấm áp và an toàn.”

Người nào đó mặt dày mày dạn nói ra, sau đó còn nháy nháy mắt với cô. Diệp Liên không phải không hiểu, nhưng cô còn nhớ rõ anh ấy nói sinh nhật mười tám tuổi của cô sẽ tặng cô một món quà… ừm, đặc biệt. Cô nghĩ mãi, cuối cùng cũng đã hiểu món quà kia là gì, nên mới chần chờ không cho anh vào.

Duẫn Hạo không có nhiều kiên nhẫn lắm, anh một tay giữ cửa, tay còn lại sờ trán Diệp Liên:

“Nhìn anh như vậy, anh ăn em bây giờ.”

“Em không nhìn nữa.” Diệp Liên nhìn xuống chân anh, ngượng ngùng đáp.

“Không nhìn cũng muốn ăn em.”

Duẫn Hạo trêu cô, đẩy cửa bước vào trong, lúc này Diệp Liên không đuổi anh ra, ngược lại còn chạy lon ton về phía giường rồi nằm xuống. Đây là đang nói anh có thể ngủ cùng cô phải không? Anh cười khẽ một tiếng, chốt cửa, sau đó mới tiến về phía giường.

Như trước kia, hai người họ cùng nằm trên một chiếc giường rộng lớn, cùng nhau trò chuyện về những việc đã xảy ra trong ngày.

“Anh biết không, bữa tiệc tối nay đã để lại một dấu ấn rất sâu trong ký ức của em. Em hạnh phúc vì được đứng cạnh anh, công khai trở thành bạn gái của anh. Sau đó em lại hoảng sợ, kinh hãi vì chú Nhị Bình ngã xuống. Em cứ nghĩ tất cả như một giấc mơ.”

Một giấc mơ khởi đầu bằng sự ngọt ngào vui vẻ, kết thúc thì biến thành ác mộng.

Duẫn Hạo nằm nghiêng trên giường, đưa tay xoa xoa tóc Diệp Liên, nhẹ giọng an ủi:

“Xin lỗi, vì chuyện của gia đình anh mà em phải chịu khổ rồi.”

Bất kể là ai rơi vào trường hợp ấy cũng sẽ hoảng loạn, nói gì Diệp Liên, một vài vị khách mời khác còn sợ đến mức suýt tè ra quần, tăng huyết áp. Bữa tiệc ngày hôm nay không chỉ khắc sâu trong đầu cô, mà còn cả mọi người nữa.

Đêm đó, Diệp Liên ngủ say trong vòng tay ấm áp của Duẫn Hạo. Anh hôn lên trán cô, kéo chăn đắp cho cả hai người rồi mệt mỏi khép mắt lại.

Quà sinh nhật tặng sau cũng được.



Mấy ngày sau đó, trong tầng hầm của Hoắc gia, Duẫn Hạo hỏi bác sĩ:

“Phương Ngọc sẽ không chết đúng không?”

“Hoắc thiếu gia yên tâm, cô ấy bị chấn thương nặng nhưng còn cứu được, đang dần hồi phục.”

“Tốt, đừng để cô ta chết.”

Nhìn chàng trai trẻ bên cạnh âm trầm như một loài báo săn chuẩn bị vồ mồi, vị bác sĩ bên cạnh hơi lạnh gáy. Ông im lặng một lát rồi thở dài một hơi:

“Tôi không biết có nên nói cho cậu biết điều này không…”

“Chú nói đi.”

Thấy Duẫn Hạo lạnh nhạt liếc mắt về phía giường bệnh, bác sĩ nhíu mày:

“Phương tiểu thư mang thai.”

“Mang thai?”

Tin tức đột ngột này khiến Duẫn Hạo rất bất ngờ, sắc mặt của anh còn khó coi hơn ban nãy, bác sĩ khuyên bảo:

“Thứ cho tôi nhiều chuyện, không biết Phương tiểu thư đã làm gì chọc giận Hoắc gia, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ấy vô tội, cậu nên suy xét kỹ trước khi đưa ra quyết định xử lý cô ấy. Cái thai cũng chỉ mới hai tuần tuổi, thật sự là kỳ tích khi tai nạn xe đó không gây ảnh hưởng gì đến sinh linh bé nhỏ này.”

Nói xong, ông xin phép đi về trước.

Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Duẫn Hạo và Phương Ngọc đang nằm trên giường bệnh cách một tầng kính mỏng. Anh lặng người nhìn xem cô gái đã từng là một tiểu thư khí chất thanh nhã, thông minh, hiểu chuyện biến thành thế này, có chút thương tiếc.

Nếu Phương Ngọc không nghe lời Phương gia hãm hại Liên Liên, có lẽ hiện tại cô ấy đang sống rất tốt, không phải trải qua những chuyện khủng khiếp đến nỗi hủy hoại cả một đời người.