“Không, không có chuyện gì……”
Sau khi xe dừng lại, Diệp Như Hề còn cười nói cảm ơn rồi mới rời đi.
Khi cô vừa đi, Tôn Tử Hạo thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng.
Cậu ta lập tức gọi điện thoại cho Dịch Thành Minh, vừa mở miệng đã khóc
lóc kể lể: “Cô ấy vậy mà lại là một người mẹ! Cô ấy có con rồi đó! Sao cô ấy có thể có con rồi cơ chứ!”
Dịch Thành Minh ở đầu dây bên kia chỉ biết ngẩn người, còn chưa kịp hỏi đầu đuôi tai nheo đã bị một tràng kể lể khóc lóc của cậu em này làm cho choáng váng.
“Vì cái gì vì cái gì vì cái gì! Vì cái gì mà cô ấy lại có con chứ? Năm tuổi! Một đứa trẻ năm tuổi! Tôi quá thảm! Tôi thật sự quá thảm!”
Tôn Tử Hạo Càn gào thét quả thật quá chói tai, Dịch Thành Minh không thể không đưa di động ra xa tai một chút, nhưng âm thanh ai oán bi thống
của đối phương vẫn truyền tới tai người nào đó cho dù đã có khoảng cách.
Sắc mặt Tạ Trì Thành vốn dĩ luôn ầm trầm nay lại càng kém.
Mới vừa rồi, Tạ Trì Thành đã liên hệ với hacker kia, cho dù anh đã nói sẽ chấp nhận chi trả mức giá trên trời, nhưng người kia vẫn không làm việc cho anh.
Vốn tâm trạng vi chuyện này mà đã không tốt, lại còn phải nghe mấy tiếng reo réo la ó chói tai kia, Tạ Trì Thành trầm giọng nói: “Câm miệng.”
Tôn Tử Hạo Càn đang gào thét đột
nhiên im bặt.
Mẹ kiếp!Tại sao anh Thành cũng có mặt vậy!
A a a a, mấy lời vừa rồi của mình, anh Thành chẳng phải đều đã nghe thấy được rồi sao?
Trong khoảnh khắc đó Tôn Tử Hạo tâm như tro tàn.
Mà Tạ Trì Thành cũng dần dần hình dung lại những câu cậu ta vừa nói, anh hỏi: “Cái gì mà năm tuổi ?”
“Em cũng chưa hề nói gì cả!”
“Tôn Tử Hạo.
Bị gọi cả tên lẫn họ, Tôn Tử Hạo chống không nổi nữa, hít hít cái mũi: “Anh Thành, cô gái mà lần trước em gặp phái đó, chính là cô gái piano ở phòng trà, cô ấy là người của đầu tư mạo hiểm Tư Nhữ, công ty của anh họ em đang muốn lôi kéo đầu tư, vừa lúc gặp phải.”
Sắc mặt Tạ Trì Thành hơi đổi.
“Nhưng mà….cô, cô ấy lại kết hôn
rồi!”
Tạ Trì Thành nheo mắt, “Kết hôn?”
Thông tin anh điều tra được là Như Hề không có kết hôn, ngay cả Nhạc Nhạc cũng là được nhận nuôi từ cô
nhi viện.
“Đúng, cô ấy còn có một cô con gái năm tuổi rồi! Em khổ sở muốn chết!”
Cho dù cậu ta có thích một người phụ nữ thế nào, tình yêu sâu sắc đến đâu, cũng không có lớn đến mức đi làm cha đứa con của người khác.
Tạ Trì Thành cũng không nói ra thông tin của Diệp Như Hề, chỉ nói: “Đừng có nhúng tay vào chuyện này.”
“A?”
Tạ Trì Thành đưa điện thoại di động ném cho Dịch Thành Minh, trực tiếp đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Dịch Thành Minh vui sướng khi người gặp họa hướng về Tôn Tử Hạo ở đầu dây bên kia mà nói: “Mê gái thì tự hại thân! Đã bảo mà cậu không nghe!”
“…sắc mặt anh Thành có ổn
không?”
“Ồ, tốt nhất là gần đây cậu nên lánh tạm ở đâu đó đi.”
“Cứu em QaQ
!”
*
QaQ, nhìn tổng thể sẽ giống như biểu tượng khóc khi Q là mắt còn a là mũi.
“Nén bi thương.”
“….Mẹ kiếp!”
Lúc này, trong căn phòng trang trí xa hoa, Tạ An ngòi nghiêm chỉnh nhìn vào máy tính, trên màn hình hiện ra hình một chiếc đầu lâu đội mũ.
“Sư phụ, kết quả điều tra ra được rồi?”
Có tiếng cười nhẹ truyền ra từ máy tính.
“Tiểu An, chúc mừng con, con còn có thêm một cô em gái trên thế giới này.”
Tạ An vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.