Chương 922
Cuối củng, có người mở miệng hỏi, “Mỹ nữ, cô là ai thế?”
Diệp Như Hề ngây ra một lúc, đột nhiền sờ sờ khuôn mặt mình, rất sạch sẽ.
Không xong rồi, cô quên hóa trang!
Thì ra nụ cười đầy thâm ý của Tạ Trì Thành lúc cô xuông xe là có ý này.
Tên kia thế mà lại không nhắc nhở côI Ngay lúc Diệp Nhự Hề dự định làm bộ không quen biết thì có một đồng nghiệp đã nhận ra.
“Tô Tây?! Là cô sao? Trời ạ, sao cô có thể biến thành cái dạng này?!”
“Trời ạ! Thật là Tô Tây à! Trời ơi, cô quả thực đã thay đổi thành một người khác!”
“Quá xinh đẹp!”
Thôi , giờlàm bộ không quen biết cũng không có cách nào khác Diệp Như Hề vội vàng nói: “Chúng ta đi tìm Lữ Nhu trước đãi”
Nhưng đám người căn bản không có tâm trạng chú ý tới chuyện của Lữ Nhu, tất cả đều nhìn chằm chằm Diệp Như Hề, tròng mắt đều sáp dính lên rồi, tràn đầy khiếp sợ và cả kinh diễm.
Diệp Như Hề cắt cao giọng, “Chúng ta tách ra đi tìm người, hoặc là đi báo cảnh sát.”
Nhóm người phục hồi tỉnh thần lại, bắt đầu thương lượng tách nhau ra đi tìm người, nhưng báo cảnh sát là chuyện không có khả năng, mắt tích còn chưa quá 24 giờ.
Nhưng thành phố Z lớn như thế, làm thế nếT để tìm người cũng là một vấn đề.
“Cái cô Lữ Nhu này cũng không biết làm cái gì, người đã lớn như vậy còn đi lạc chắc!”
“Di động cũng gọi không thông!”
“Chúng ta có thể đi nơi nào tìm đây?”
Nhóm người đã bắt đầu oán giận.
Diệp Như Hề đột nhiên nghĩ tới công ty Đông Sang kia, nói: “Chúng ta đi tói Đông Sang nhìn xem.”
“Đông Sang? Không phải nói là những kẻ lừa đảo sao?”
“Ừ, có thể là bọn họ mang Lữ Nhu đi, cùng đi thôi.”
Nhóm người bắt đầu gọi xe, Diệp Như Hề do dự một chút, lặng lẽ gửi tin nhắn qua cho Tạ Trì Thành.
[ Chúng ta tách ra đi, hiện tại đi tới Đông Sang. ] Rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả trời, một chữ ‘ừ” rất ngắn gọn.
Sau đó chiếc Siêu xe màu đen yên lặng lái đi rồi Diệp Như Hề bắt xe với đồng nghiệp, trực tiếp đi tới Đông Sang.
Lúc này, tòa cao ốc thảm hại kia còn đang đóng kín cửa, xung quanh đều không có người qua lại “Nơi này thật sự có người sao? Tại sao lại đóng hết cửa vào thê này.”
Diệp Như Hề tiến lên đầy đầy, phát hiện cửa không khóa, nói: “Chúng ta đi lên nhìn xem nhé?”
“Được, đi lên nhìn một cái.”
Diệp Như Hề suy tư một chút, lại gửi qua một tin nhắn cho Tạ Trì Thành [ Nếu như mười phút sau tôi còn chưa trả lời cho anh, nhớ rõ giúp tôi báo cảnh sát. ] Sau đó thu được tin trả lời như sau: [ Cứ năm phút liên hệ một lần, nếu không tôi sẽ xông lên. ] Trái tim Diệp Như Hề đập nhanh hon, trái tìm vốn dĩ đang có chút hoảng loạn, đột nhiên trở nên yên ồn.
Đoàn người trực tiếp đi thẳng vào trong.
Toàn bộ tòa nhà đều cũ nát, nơi nơi đều đồ đạc chất đồng. lộn xôn, thật sự nhìn không ra dáng vẻ một công ty.
“Nơi này làm gì có người? Trông dáng vẻ như không phải chỗ cho người ở đâu!”
“Chẳng trách thật âm u, chúng ta trỏ: vê nhé?”