Chương 918
Xe lao thẳng đến đường núi vùng, ngoại thành, dọc theo đường đi đều xoay quanh đường núi.
Diệp Như Hề nhìn mà hãi hùng khiếp vía, cuồi cùng nhịn không được mở miệng nói: “Chúng ta…… sẽ đi đâu?”
Tạ Trì Thành cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Sợ?”
“Tạ Trì Thành, tôi muốn quay trở về.”
“Về nơi nào?”
“Khách sạn…… Ỷ “Khách sạn nơi cô ở đã bị người vây quanh, cô muốn trở về để bị giết sao?”
Diệp Như Hề cả kinh, nói: “Sao anh lại biết được?”
“Huyền Thưởng Lệnh, cô giá trị một ngàn vạn.”
Diệp Như Hề siết tay, không nói.
Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng, “Cô biết là ai sao?”
Diệp Như Hề nặng nề ừ một tiếng.
Tạ Trì Thành đột nhiên nhắn ga, như làm vậy có thể hả giận không bằng.
Diệp Như Hề trở tay không kịp nên bị hoảng sợ, một tiếng kinh hô nghẹn trong cô họng, hơn nửa ngày mới nhảy ra một câu: “Anh lái chậm một CHU GIÓ, 5 “Như thế nào? Trước đó không phải cô đua xe rất mạnh sao?”
“Đó là con đường quen thuộc……”
“Ò? Một người mới vừa về nước không bao lâu, sẽ quen thuộc với con đường kia sao?”
Diệp Như Hề suýt nữa đã cắn luôn đầu. lưỡi, trừng lớn mắt nhìn anh Những lời này là có ý gì?
Anh đã biết cái gì?
Sự kinh hoàng chợt nhảy lên trong lòng, Diệp Như Hề Mông dám nói tiêp nữa.
Chờ tới khi xe dừng lại, bọn họ đã lên tới đỉnh núi.
“Xuống xe.”
Tạ Trì Thành đi đầu xuống xe, lập tức có người qua tiệp đón, tiếp nhận chìa khóa xe.
Diệp Như Hề cũng đi theo xuống, mới phát hiện trên đỉnh núi thì ra có một khách sạn nghỉ dưỡng, trang trí còn đậm chất sinh thái, yên tính năm trên đỉnh núi, sau lưng là bầu trời đêm như giơ tay là có thể với tới, vô cùng xinh đẹp.
Diệp Như Hề có chút kinh ngạc.
Tạ Trì Thành nhìn thây biêu cảm của cô, cười nhẹ một tiệng, nói: “Cô thật sự cho răng tôi muôn mang cô đi đâu?”
Diệp Như Hề có chút ngượng ngùng, vừa rôi bản thân còn đi nghỉ ngờ người khác như vậy.
“Vào đi thôi, tiệm net không thích hợp để nghỉ ngơi.”
Tạ Trì Thành không tiếp nhận một tiêng cảm ơn này mà sải bước đi vào khách sạn.
Anh đã sớm đặt xong phòng tốt nhất, nhân viên công tác ở khách sạn cũng đều đang chờ, toàn bộ đều được Sắp xếp thỏa đáng, thậm chí còn có suối nước nóng ở bên ngoài.
Nhưng đã quá muộn, Diệp Như Hề không muôn đi ngâm suôi nước nóng.
Tạ Trì Thành cho người chuẩn bị đồ ăn, xoay người nói: “Ăn một chút gì đó rồi đi ngủ.”
Nói chưa dứt lời, Diệp Như Hề cũng thật sự cảm thấy đói bụng, tay chân nhữn ra, sau khí kinh hách đổ rôi lại thấy đói bụng.
Cô không nghĩ tới Tạ Trì Thành còn chu đáo chủ ý hết những chuyện này.