Cô đứng ở ven đường, dáng người cao gầy, quần áo xinh đẹp, ngay cả người đi ngang qua cũng nhịn không được mà liếc nhìn thêm vài lần, còn thu hút hai gã đàn ông trên người nồng nặc mùi rượu nữa.
“A, tiểu thư, cô trông thật xinh đẹp, có muốn cùng đi uống với nhau vài ly hay không?”
“Cô bé, một thân một mình cô đơn biết mấy, nào, đi chơi cùng anh đây chút đi!”
Hai gã đàn ông say khướt mang theo vẻ mặt đáng khinh chậm rãi cười cười tới gần Diệp Như Hề, trên người hai gã nồng nặc mùi rượu khiến cô thấy buồn nôn.
Diệp Như Hề lùi về phía sau vài bước, nhíu mày nói: “Tránh ra!”
“Đừng hung dữ thế chứ! Anh đây nhất định sẽ yêu thương cô em tử tế mà!”
“Đúng vậy, tới chơi cùng anh đây đi!”
Hai gã một trước một sau, đang muốn vây quanh Diệp Như Hề.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên
phía sau lưng, khiết người ta phải giật mình sự hãi.
Tôn Tử Hạo hạ cửa sổ xe, nói: “Tiểu thư, lên xe đi, tôi đưa cô trở về.”
Diệp Như Hề không dịch chuyển.
Tôn Tử Hạo lại nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu đâu, vừa rồi tôi có thấy cô đàn dương cầm quá tuyệt vời!”
Diệp Như Hề ngẩn ra, nghĩ đến người vừa mới thanh toán hóa đơn cho bọn họ, chẳng lẽ là người trước mắt ư?
Tôn Tử Hạo có vẻ mặt khá trẻ con, khuôn mặt này có khả năng giảm
phòng bị của người đối diện rất lớn, hơn nữa nụ cười cậu ta rạng rỡ, thật sự rất khó khiến người ta liên tưởng tới hai chữ ‘ người xấu
Trong khoảnh khắc cân nhắc, một bên là hai gã ma men, một bên là em trai nhỏ nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt,
Diệp Như Hề quyết đoán kéo cửa rồi ngồi lên xe.
Khi Tạ Trì Thành đi ra, vừa lúc thấy Diệp Như Hề leo lên chiếc Cayenne kia của Tôn Tử Hạo , Dịch Thành Minh đi theo phía sau trong lòng cũng lộp bộp một tiếng.
Con chuột này đúng là to gan lớn mật!
Tạ Trì Thành lẳng lặng nhìn con Cayenne lao vút đi, sắc mặt cũng chưa có gì biến đổi.
Trên xe, Tôn Tử Hạo lại trông vừa kích động vừa có chút hèn hạ, kích động chính là người đẹp đã ngồi lên xe cậu ta, hèn hạ chính là cậu ta đã lén thừa dịp anh Thành đi toilet mà giở trò, nhanh chóng chuồn ra trước gặp mặt người đẹp.
Không nghĩ tới người đẹp lại gặp nạn, cậu ta đương nhiên sẽ có suy nghĩ làm việc thiện không nhường ai ra tay!
“Xin chào, tôi là Tôn Tử Hạo, cô tên là
gì?”
“Diệp Như Hề. Vừa rồi cảm ơn cậu, cậu tìm một ngã tư thả tôi xuống là được rồi rồi.”
“Để tôi đưa cô trở về đi, muộn như
vậy, cô gọi xe cũng khó, hơn nữa.
Nói không chừng còn mấy gã ma men như vừa rồi nữa thì sao.”
Diệp Như Hề kiên trì, “Ngã tư phía trước bắt xe cũng dễ lắm, không cần phiền đến cậu đâu.”
Tôn Tử Hạo rất không vui, nhưng lại sợ phật ý người đẹp, đành phải dừng xe ở ngã tư, lúc cậu ta còn đang muốn nói chuyện, Diệp Như Hề chỉ nói một câu cảm ơn rồi xuống xe ngay, không chần chừ đến một giây.
Tôn Tử Hạo: Hự! Trái tim đau quá!