Chương 907
Diệp Như: Hề chỉ xem như không thấy, ánh mắt vẫn luôn có ý vô tình quan sát những người kia, đang nỗ lực tìm ra điêm mình cảm thấy bất an.
Nhưng sau một bữa cơm, đối phương tựa hồ không hề làm ra bắt cứ sai lầm gì, hoàn toàn thê hiện thái độ hòa nhã xử lý công việc theo lệ.
Dùng xong cơm chiều, đối phương cũng không yêu câu hoạt động gì khác, chỉ bảo bọn họ vê khách sạn nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện công việc thì ngày mai bàn lại.
Thái độ hoàn mỹ quả thực tìm không thấy chút thiếu sót hay đáng ngờ nào.
Trong lòng Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ thật sự là do cô suy nghĩ nhiều quá chăng?
Trở về phòng khách sạn, cô mỏi mệt nằm trên giường, suýt nữa ngủ thiếp đi nhưng cuối cùng vẫn bị tiếng chuông di động đánh thức.
Khi thấy được dãy số điện thoại kia, tim cô đập lỡ một nhịp, điều chỉnh lại tâm trạng mới bắt máy.
“Alo? Là chị sao?”
Là giọng của Nhạc Nhạc!
Diệp Như Hề vừa kinh ngạc lại vui mừng, lập tức nhảy dựng lên, hô một tiêng: “Nhạc Nhạc?”
“Vâng, vâng, là em đây! Chị ơi, em tỉnh rôi, em nghe daddy nói, lại là chị đã cứu em, chị ơi, trước đó em còn hiểu lầm chị, hu hu hu…… em còn cho răng chị không thích em nữa đó.”
Mặt mày Diệp Như Hệ trở nên ôn nhu, thấp giọng nói: “Chị nào có không thích Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc ngoan ngoãn như thê, hiểu chuyện như thê, chị thích còn không Hề: đó.”
“Vậy vì sao lần trước chị lại tiễn em và anh trai trở vê?”
Diệp Nhự Hề nhất thời nghẹn lời, nhưng rốt cuộc cũng không đành lòng thật sự nói ra lời tốn thương con bé, đành phải nói: “Bởi vì chị sợ hãi thời gian lâu rồi, Sẽ không nỡ để hai đứa trở về với daddy.”
“Thật vậy chăng? Thật là vì như vậy sao?”
“Đúng vậy, chị sẽ không chán ghét Nhạc Nhạc và Tiểu An đâu.”
“Thật tốt quá! Em phải nói cho anh trai biết”
Diệp Như Hề nhịn không được nở nụ cười, cười cười, lòng ngực lại bắt đầu đau, thì ra hành động trước đó của cô đã từng tạo thành thương tổn với hại đứa nhỏ như vậy, sao cô nỡ làm thế chứ?
Cô cứ ôm di động như vậy nghe: Nhạc Nhạc nói chuyện, khóe miệng tươi cười không thê khép lại được.
Nói xong lời cuối cùng, đầu bên kia điện thoại lại truyền đên một giọng nam trầm thấp.
“Con nên nghỉ ngơi rồi.”
“Không sao đâu daddy, con còn muốn tâm sự với chị gái!”
“Nghỉ ngơi.”
“chỉ một lát thôi…… Daddy……”
“Ngủ.”
Nhạc Nhạc tựa hồ rất bát mãn lẫm bẩm một câu: “Daddy thật là xấu! Rõ ràng chính là cha muốn nói chuyện với chị ấy! Hừ!”
“Tạ Hỉ Nhạc.”
Nhạc Nhạc bị gọi cả tên lẫn họ liền ngoan ngoãn, cũng không năng nặc đòi điện thoại nữa.
Diệp Như Hề còn nghĩ răng điện thoại sẽ bị cúp, nhưng không nghĩ tới sau một trận tạm âm nôi lại an tĩnh, sau đó cô nghe thấy Tạ Trì Thành ở bên kia nói: “Không ngủ à?”
Giọng vẫn trầm thấp từ tính như vậy, tựa hô rất bình thản, không còn sự lạnh lùng như lần tạm biệt trước đó của họ.