Chương 902
“Gần đây có trêu chọc vào người nào không?”
“Tôi không có.”
*Vô duyên vô cớ lại có người theo dõi cô?”
Diệp Như Hề bực bội nói: “Đừng hỏi nữa, tôi không biết!”
Mèo nhỏ ngoan ngoãn lộ ra móng vuốt cũng không dọa sợ được người ta, sẽ chỉ khiên người ta càng cảm thầy nó đáng yêu, cũng…… Càng muôn trêu chọc một chút.
Diệp Như Hề vừa mới ngâng đâu lên, muôn tiếp tục nói gì đó, bồng nhiên trước mất tôi sầằm lại, trên môi âm áp, môi anh mạnh mẽ áp lên.
Một nụ hôn thật mạnh bao trùm lên.
Vòng eo mảnh khảnh bị bàn tay to ôm lấy, trực tiếp kéo người kia vào trong lòng, ôm thật chặt.
Diệp Như Hề cố gắng mím miệng, không cho anh bất được cơ hội, đôi tay đây đầy ngực anh, nhưng đây không ra.
Một bàn tay khác của anh nhéo bên hông cô một cái, cô đau đến mức hé miệng, lập tức bị xâm chiếm.
Không khí ám muội giữa hai người bùng lên.
Nhiệt độ trong phòng khách không ngừng tăng cao, dân dần, động tác chồng cự của cô cũng .không biết từ khi nào lại biên thành ôm cổ anh.
Khi đầu óc hỗn độn khôi phục lại chút lý trí, Diệp Như Hề mới phát hiện cô đã bị đây ngã trên sô pha, người kia đang đè lên người mình.
Anh thoáng kéo ra một chút khoảng cách, để hô hấp của cô được thông thuận hơn.
“Nếu cô không muốn, thì hãy nói dùng lại.”
Anh cho cô cơ hội.
Cũng dùng lại không tiếp tục hành động thêm bước nào.
Diệp Như Hề im lặng không nói, cô không ngóc, cũng không phải là thiếu nữ chưa trải sự đời, cô biệt những lời này có ý gì.
Về mặt lý trí thì biết phải cự tuyệt, phải kéo giãn khoảng cách, không thể tiệp tục được nữa.
Ở bên cạnh Tạ Trì Thành chính là chơi với lửa, sẽ bị lửa thiêu đốt.
Nhưng…… Thân thể của cô, lại đang rõ ràng nói cho cô.
Chỉ có anh, chỉ có anh mới có thể tới gân như vậy, gân sát tới vậy.
Ai cũng không được, chỉ có anh.
Thật đáng buồn làm sao.
Diệp Như Hề vẫn luôn không có động tác, nhưng vào lúc này, như vậy chính là cam chịu.
Anh lại một lần nữa hôn lên.
Đây là người phụ nữ duy nhất có thể trêu chọc nỗi lòng anh trong một năm qua, cho dù là vì bất cứ lý do gì, anh đều không muốn buông tay. Khi nụ hôn dần sâu hơn, khi nhiệt độ lại lần nữa tăng cao, Diệp Như Hề đột nhiên kéo cô anh, lần đầu tiên chủ động đáp lại.
Sự chủ động của cô đã dứt khoát đốt cháy một tia lý trí cuối cùng của Tạ Trì Thành.
Khi biết được cô có nguy. hiểm, anh vội vã chạy tới, rồi cảm giác tưởng chừng đã biến mát lại bất ngờ tìm được, khi ôm cô vào lòng, anh đã muốn làm những điều này.
Khi hai người dần mắt đi khống chế đắm chìm trong điều kỳ diệu, lại ở ngay lúc này, tiếng. chuông di động gây mắt hứng truyền đến.
Tạ Trì Thành khắc chế bản thân, lấy ra di động, khi nhìn thấy số điện thoại thì trực tiệp ngồi dậy nghe máy.