Chương 894
Có Băng Băng tủi thân muốn chết, BANìU] GHẾ.
Có Lăng Hiên nghe từng tiếng “anh cả” mà cô ta gọi chỉ cảm thầy da đầu tê dại, theo bản năng nhìn về phía Diệp Nhự Hè, lại phát hiện vẻ mặt cô không hề có chút thay đổi nào.
Có Lăng Hiên có chút mắt mát, chỉ sợ Tiểu Hề căn bản không quan tâm việc mình có anh trai hay không, hoặc là bọn họ đã khiến con bé cảm thấy tốn thương, đi nhận một người xa lạ làm em gái mà cưng chiều, lại trơ mắt nhìn em ruột bị tra tần tới tự sát.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Cố Lăng Hiên vô cùng đau đón, anh rất nhiều lần hé miệng muôn nhận nhau, nhưng thấy vẻ để phòng trong mắt Diệp Như Hề thì lại nuốt xuống.
Diệp Như Hề là thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện của họ Có, nếu hỏi cô có oán hận hay trách cứ không, thì cũng không có.
Chỉ là, cô cũng không có cách nào thật sự coi Cổ Lăng Hiên như anh trai mà đối đãi.
“Tôi còn có chút việc, xin thứ lỗi không ở lại được.”
Dút lời, Diệp Như Hề xoay người rời đi, Cố Lăng Hiên theo bản năng muôn đuổi theo, nhưng Có Băng Băng lại mỏ miệng nói: “Anh cải Em còn có việc muôn nói với anhl”
Cũng chỉ trong một chốc, bóng dáng Diệp Như Hề đã không thấy tấm hơi.
Có Lăng Hiên nổi giận, ánh mắt nhìn Có Băng Băng mang theo vẻ thù địch, “Em tốt nhất là thật sự có việc.”
Có Băng Băng lập tức bị dọa sợ.
Ở đầu bên kia, Diệp Như Hề cuối cùng cũng được rời đi, cô đi tới phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, thở ra một hơi thật sâu.
Không nghĩ tới chỉ là một nhiệm vụ đơn giản lại gặp phải nhiều người không muốn gặp như vậy, chuyện này có nghĩa là về sau sẽ phải chạm mặt rất nhiều ư?
Diệp Như Hề phát sầu, thời gian lâu rồi sẽ lộ ra sơ hở, sẽ bị nhận ra, mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái.
Cô lại thở dài một hơi lần nữa, sửa sang lại quân áo của mình, mới vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh đã đụng phải một người, toàn thân đều bị nước ‘ dội lạnh thấu, giọt nước tí tách chảy xuống từ Sợi LOCT “Ôi trời, thật rất xin lỗi. Tôi không phải GOỦY.
Hạ Lan Hinh có tình lấy ra khăn giấy _ muôn lau cho cô, nhưng Diệp Như Hề đã lùi về sau hai bước mà lạnh đi.
“Thật sự rất xin lỗi, tôi không thầy được có người, cô không sao chứ?”
Diệp Như Hề chậm rãi ngắng đầu lên, ánh mắt rét run.
Trên mặt cô cũng dính nước, nhưng may mắn cô sử dụng đồ make up chồng trôi, cũng không bị nhòe đi lớp phân nên.
Hạ Lan Hinh nhếch khóe môi, cười nói: “Oi trời, quân áo cô ướt rôi, thật sự không cân lau sao?”
“Không cần.”
“Tôi thật không phải có ý, xin lỗi nhé.”
Lời xin lỗi của Hạ Lan Hinh hoàn toàn không có chút chân thành nào, ý tứ nói cho có lệ cũng hoàn toàn rõ ràng.
Diệp Như Hề suy tư một chút, cũng không có tìm ra chuyện mình đắc tội với người phụ nữ này từ lúc về nước, nhưng điều Diệp Như Hề không biết chính là, chẳng qua Hạ Lan Hinh nhìn cô như cá gặp nước trong bữa tiệc như vậy thì không thuận mắt, vẻ ngoài trông xấu như vậy, còn có thể hâp dẫn nhân vật như Lục Tư Viễn và Cổ Lăng Hiên.
Cho nên khi vừa thấy cô đi vào phòng vệ sinh, Hạ Lan Hinh đã câm sản ly nước, chỉ chờ cơ hội đụng trúng.
Hạ Lan Hinh thấy dáng vẻ đối phương chật vật thì cười vô củng đắc ý, hừ một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.