Chương 883
Diệp Như Hề không có cách nào tưởng tượng, bà ngoại đang dùng tâm trạng gì để an ủi cô.
“Được rồi, Hề Hề đừng khóc nữa, bà ngoại thật sự không có việc gì, nghỉ.
ngoïi thêm một chút thì tốt rồi, bác sĩ ây à, luôn là thích nói theo tình huống nghiêm trọng, cái mạng này của bà, nào có Diêm Vương nào dám nhận.”
Diệp Như Hề ôm chặt bà ngoại, gắt gao kìm nén nước mặt.
Hứa lão phu nhân nhẹ nhàng võ võ mu bàn tay cháu gái, ôn nhu nói: “Bà ngoại còn muôn thây cháu gả chồng, muôn nhìn cháu hạnh phúc, sao có thê buông xuôi mà chết được?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi……
Bà ngoại luôn rất khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên sinh bệnh, một năm đùa. ˆ hẳn là bà u sầu vì cô……
Diệp Như: Hề ngơ ngần nhìn vết seo cũ trên cổ tay, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình trước đó quá yếu ớt.
Cô không thể vĩnh viễn rơi vào trạng thái sợ hãi đó được.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Hứa lão phu nhân, không có chuyện chuyên viện, mà là trực tiêp xuât viện.
Lão phu nhân tự mình chọn bó hoa tươi, mua trái cây cùng đồ cúng, dưới sự dìu đỡ của Diệp Như Hề và lão quản gia, từng bước một đi lên đ ỉnh núi, đi tới trước phân mộ kia.
Hai tắm bia mộ song song hiện ra trước mặt mọi người.
Thời gian đã qua đi một năm cả tòa núi hoang đều được tu sửa tuyệt đẹp, liếc mắt một cái nhìn qua đều là phong cảnh trù phú, có thể thấy. được có người đã bỏ số tiền lớn và công sức để tu sửa Diệp Như Hề đỡ lấy bà ngoại, thong thả đi từng bước một tới, trước bia mộ, cô nỗ lực dời tầm mắt tới tám ảnh chụp đen trắng của mẹ mà không nhìn ngôi mộ bên cạnh của “mình”.
Lão quản gia mang theo một chiếc ghế gâp gọn bên người, lúc này vội vàng mở ra, đỡ lão phu nhân ngôi xuống.
Hứa lão phu nhân vô cùng quyền , luyện nhìn bia mộ, giống như có rất nhiêu lời muôn nói.
Diệp Như Hề đứng ở bên cạnh, an tĩnh nghe bà ngoại rầm rì nói chuyện, kể về quá khứ của mẹ cô Về chuyện cũ của mẹ, cô sớm đã nghe bà ngoại kế hết tất cả từ trước đó.
Vì yêu mà bỏ nhà đi, lẻ loi một mình bỏ vê nước, lại gặp phải bắt trắc, bị bắt buộc mang theo cô còn chưa sinh chật vật chạy vê nông thôn, vì để có thể an toàn sinh cô ra. Trong lúc vô ý tin nhầm Diệp Kiến Nam, thua trắng tất cả, cuối cùng thân chết tha hương.
Mà người cha ruột của cô lại là gia chủ họ Có, đến nay còn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại.
Ông ngoại năm đó dạy cô nấu ăn chăng qua cũng chỉ là người quen của mẹ trước đó, vì muôn giâu giễm thân phận của cô mới nhận cô là cháu ngoại.
Diệp Như Hề tự hào về mẹ, nhưng cũng biết, cả đòi này, điều mẹ tiếc nuôi nhất chỉ sợ là sắp chết cũng không thể nhìn thây bà ngoại, không được hồi lỗi và nhận được sự tha thứ từ bà.
Hứa lão phu nhân nói thật lâu, nói rất nhiều, nhiều đến mức sau đó bà cũng không biết phải nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn ảnh chụp trên bia mộ.
“Tiểu Như, con yên tâm, mẹ sẽ thay con chăm sóc tốt cho Tiểu Hè, đứa nhỏ này mệnh khổ, sau này sẽ không như vậy nữa, con ở dưới đó có thể yên tâm.”
“Bà ngoại……
“Ông bạn già, đều lấy ra đây đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Lão quản gia lấy ra từ túi công sở mang theo một chồng văn kiện thật dày, còn kèm theo bút.
“Tiểu Hề, ký đi, ký ở trước mặt mẹ cháu.”