Chương 877
Mở ra, cô không xác định Tạ Trì Thành có thể đột nhiên nhớ tới bà ngoại là ai hay không, hơn nữa cô cũng không có cách nào giải thích với bà ngoại chuyện cô và Tạ Trì Thành vân còn liên quan.
Trước khi cô vệ nước thì bà ngoại đã không ngừng dặn dò, không được có dính Ìíu gì với Tạ Trì Thành nữa, nêu.
như biết bọn họ còn…… Diệp Như Hề không dám suy nghĩ tiếp, đặc biệt là khi cô vừa biết được bệnh tình của bà.
Nhưng nếu như không mở, cô không dám bảo đảm Tạ Trì Thành sẽ làm ra chuyện gì.
Đúng lúc này, bà ngoại còn ở bên trong gọi một tiếng: “Hề Hè, là ai thé?”
Diệp Như Hề chọt căng thẳng, lập tức nói: “Không có việc gì, tìm nhằm nhà thôi ạ, cháu đi đỗ rác đã, bà ngoại ăn trước bữa sáng đi nhé.”
Dứt lời, cô thật sự cầm theo bịch rác đi ra ngoài.
Tạ Trì Thành đứng ở trên hành lang, sắc mặt đen tối không rõ.
Diệp Như Hề căng da đầu nói: “Anh tói nơi này làm gì?”
Tạ Trì Thành hừ một tiếng, nói: “Bên trong là ai?”
“Bà ngoại tôi.”
Sắc mặt Tạ Trì Thành tốt hơn chút.
Diệp Như Hệ lại nói: “ Giám độc Tạ, chỗ t tôi là tòa miều nhỏ, dung chứa nội pho tượng lớn như ngài, tôi đã có gắng tránh mặt anh, biết anh có bất mãn với tôi, tôi cũng nói với anh lời xin lỗi, được rội chứ? Anh đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha cho tôi đi.”
Một câu nói mát như vậy thành công khiến sắc mặt Tạ Trì Thành vôn dĩ đã hòa hoãn hơn lại trở nên âm trầm.
“Buông tha cho cô?”
“Đúng vậy, buông tha tôi đi.”
Diệp Như Hề không dám đón nhận tầm mắt anh, chỉ có thê cúi đầu nói ra câu này.
Rất lâu sau, không tiếp ai trả lời.
Diệp Như Hề thấp thỏm bắt an ngắng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo tới lạnh xương sông, đen láy thâm trằm đến dọa người.
Trái tìm cô nhảy lên thình thịch.
Tạ Trì Thành đột nhiên tới gàn, Diệp Như Hề theo bản năng lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng chạm vào vách tường, anh đưa một tay chống trên vách tường sau đầu cô, sáp tới.
Toàn thân anh tràn ngập hơi thở thù địch, khiến cô cứng đờ, cũng không dám động đậy một chút.
Hai tay trực tiếp cầm mắt kính của cô ra, đối mặt rất gần với đôi mắt to sáng ngời kia “Có Vi Giọng anh khàn khàn lại trầm thấp, ân chứa tức giận.
Diệp Như Hề không dám thốt ra những lời cay nghiệt đã chuẩn bị sẵn, như đang mắc kẹt trong cổ họng cô vậy.
“Lạt mềm buộc chặt?”
Anh ép hỏi từng bước.
Diệp Như Hề muốn phủ nhận, nhưng giọng cô nhu nhược tới đáng thương.
“Tôi không phải…… Tôi không có……”
“Cô đã thành công. Nói đi, muốn cái gì?”
“Anh, anh buông tay trước đã.”