Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 875






Chương 873

Giọng Tạ Trì Thành rât bình tĩnh, nhưng cân thận nghe qua thì sẽ phát hiện trong lời anh nói có mang theo tức giận, Tức giận áp lực đến khủng bó.

Diệp Như Hề biết, nhưng cô chỉ có thế căng da đầu lặp lại một lần nữa.

Thế là, Tạ Trì Thành phái người dùng tốc độ nhanh nhất đón Tiêu An và Nhạc Nhạc rời đi, tính cả chú Chung, còn có toàn bộ đồ đạc trong phòng thuộc về bọn họ đều đi hết.

Đều được thu dọn rất sạch sẽ, ngay cả một chút kỷ niệm cũng không để lại cho cô.

Trước khi đi, Tiểu An và Nhạc Nhạc biết cả hai bị đuổi đi, sắc mặt đều có chút thất vọng củng cô đơn, ngay cả lời tạm biệt cũng không có, liên đi theo chú Chung rời đi.

Hai đứa nhỏ như vậy hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ hồ hởi ban đầu.

Trong khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại.

Diệp Như Hề lập tức rơi nước mắt.

Cô che miệng, không dám để tiếng _ nức nở tràn ra, chỉ là cánh tay run rẫy không ngừng, cô run run gọi điện thoại cho bác sĩ của mình, nghẹn ngào nói rõ tình trạng hiện tại xong mới cúp máy.

Bác sĩ nói, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, khả ¡năng di chứng của cuộc phẫu thuật năm đó tái phát rất cao.

Diệp Như Hề :. không nói cho bà ngoại tin tức này, cô không nói cho một ai.

Tuổi tác của bà ngoại cô đã rất lớn, không thừa nhận nỗi đả kích như vậy.

Cô lặng lẽ giấu diễm chuyện này, tới chỗ bác sĩ lây loại thuộc liệu mạnh mới miễn cưỡng điều chỉnh được tình trạng run tay.



Trở về công ty làm việc, trên mặt Diệp Như Hề như khoác lên tắm mặt nạ giả dối, không CÓ bất kỳ ai phát hiện cô đang không ồn.

Cô trực tiếp tuyên người cho hạng mục hợp tác với Long Đăng, đội ngũ đều tuân theo quy trình, bởi vì hạng mục hợp tác chặt chẽ, cân phải gặp mặt giao tiếp.

Cho nên Diệp Như Hề mang theo người trực tiêp đi tới Long Đằng, nhưng đối phương lại bất ngờ thông báo, đàm phán thì có thể, nhưng Diệp Như Hề không được tiền vào Long Đằng.

Khi nghe được thông báo này, Diệp Như Hề liền biết đây chỉ sợ là ý kiên của Tạ Trì Thành.

Rõ ràng, anh đang giận chó đánh mèo.

Diệp Như Hệ bình tính tiệp nhận kết quả này, đón nhận ánh mắt khác thường của cấp dưới, thấp giọng nói: “Được rồi, tôi đây ở dưới chờ. Mọi người vào đi thôi.”

Dứt lời, Diệp Như Hề liên lui về phía sau vài bước, trên mặt thản nhiên, không có vẻ bị chuyện này nhục nhã chút nào.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, nhưng vận theo sự chỉ dẫn của thư ký mà lên lầu, tiếp tục đàm phán công việc.

Còn Diệp Như Hề thì ngồi ở một góc sô pha, không kiêu ngạo không siêm nịnh, an tĩnh ngồi đó.

Nhưng điều Diệp Như Hề không biết chính là, mọi hành động của cô giờ phút này đều ghi lại qua camera truyền tới tầm mắt của người nào đó.

Tạ Trì Thành một tay chống cằm, tầm mắt không rời khỏi màn hình máy tính, mà trên màn hình đang xuật hiện một hình ảnh, đúng là hình ảnh Diệp Như Hề đang ngồi dưới lầu.

Cô an tính giống như không cảm nhận được việc bản thân đang bị làm khó dễ.

Điều này. càng khiến tâm trạng Tạ Trì Thành trở nên khó chịu hơn.

Thư ký Tần tiến lên một bước, nói: “Ông chủ, những người ở bên ngoài QÓ Tạ Trì Thành không chút để ý nói: “Để cho bọn họ chờ.”