Chương 870
Mấy người liền đi thay trang bị quận áo, một nửa kia của sân trượt tuyệt. là một công viên tuyết theo chủ đề, mà nơi này còn có không ít du khách, hầu như đều là dìu già dắt trẻ tới thăm thú.
Tạ Trì Thành nhíu nhíu mày, cuỗi cùng cũng không làm ra hành động gì quá phô trương, mà đi tới một nhà hàng trong khu trượt tuyết, đặt riêng một phòng rồi ăn cơm trước.
Bốn người ngồi cùng nhau ăn lẩu, Diệp Như Hễ ngoài ý muốn phát hiện Tạ Trì Thành sử dụng động tác thuần thục nhúng thịt rồi gắp cho hai đứa nhỏ, biểu cảm ôn hòa có kiên nhẫn, là một người cha hoàn hảo.
Một màn này, khiến Diệp Như Hề cảm thầy suy đoán trước đó của bản thân thật âu trĩ.
Giống như……
Là cô quá tự cho là đúng.
Tiểu An và Nhạc Nhạc được chăm sóc rất tốt.
Tốt đến mức……
Không cần mami.
Khi Tạ Trì Thành nhận thấy. người phụ nữ đối diện chậm rãi cúi đầu thật lâu không động đũa, anh thuận tay gặp một miệng thịt thả vào chén của cô, nói: “Thất thần làm gì thế.”
Diệp Như Hề kinh ngạc thịt nhìn trong chén.
Sau đó, lại nhiều thêm một miếng nữa.
Là Nhạc Nhạc thật cần thận dùng cái muỗng chuyện thịt từ chén của mình sang chén của cô.
Sau đó, lại nhiều thêm một cây cải xanh mướt mượt.
Tạ An có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Nháy mắt, trái tim Diệp Như Hề như bị bóp nghẹn, như, muốn tan ra, ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
Cô vội vàng đứng lên, nói: “Tôi đi tới phòng vệ sinh một lát.”
Dút lòi, cô vội vội vàng vàng xoay người rời đi, rất sợ sự khác thường của mình bị phát hiện.
Chờ cô đi rồi, Tạ Trì Thành buông xuông đôi đũa, nhìn hai đứa nhỏ nhà mình, nói: “Nói đi, vì sao lại nhiệt tình như vậy?”
Nhạc Nhạc chột dạ nói: “Bởi vì chị gái đã cứu bọn con mài”
“Hả?”
Nhạc Nhạc tức khắc không nói nên lời.
Tạ Trì Thành lại nhìn về phía Tạ An.
Tạ An cũng cúi đầu, rũ mắt, nói: “Chị ây có chút…… Giồng mami.”
Tạ Trì Thành nghĩ tới rất nhiều án, nhưng duy chỉ không nghĩ tới điểm này.
Người vợ đã bị anh lãng quên trông như thế nào? Anh tựa hồ cũng có ảnh chụp, nhưng bởi vì không để bụng, nên chưa bao giờ nghiêm túc xem Hình như…… Có chút quen mắt.
Từ sau khi Tạ Trì Thành từ mắt trí nhớ vẫn chưa để ý quá nhiều.
Mắt đi ký ức, liền mắt đi tình cảm khăc côt ghi tâm trong lòng anh..
Tiềm thức tự vệ của anh đang không ngừng nói cho anh, không cần phải nhớ lại Huống chỉ, người kia đã chết.
Quên mắt thì không cần thiết phải nhớ tới nữa.
Anh đã tự nhủ với chính mình như vậy.