Chương 868
Trên môi, truyền đến cảm xúc ấm áp.
Đương Diệp Như Hề ý thức được môi mình vừa chạm vào đâu, cả người đều mơ hồ, cô theo bản năng bò dậy, nhưng do quá vội vàng, lại quên mât cánh tay mình đang bị thương, lúc muôn dùng tay chồng , một bản tay to lập tức đè eo cô lại.
“Đừng nhúc nhích, tay cô không tiện.”
Anh nhíu nhíu mày, ánh mắt hiện lên lo lắng.
Trái tim Diệp Như Hề đập nhanh không thê kiêm soát được.
“Anh, anh buông tôi ra……
“Cô tự đứng vững được không?”
“Cô gấp cái gì, cũng không phải chưa làm qua những chuyện khác.”
Cảm giác nóng rực Diệp Như Hề thật vật vả mới xoa dịu nay lại bùng lên, trên mặt đỏ ửng suýt nữa lớp kem nền tối màu cũng che không nỗi.
Cuối cùng, cô không dám lộn xộn, được Tạ Trì Thành đỡ đứng lên.
“Có bị thương ở đâu không?”
“Ư, cô đừng. nhúc nhích, tay cô không tốt, không nên trượt tuyết.”
Trong giọng Tạ Trì Thành có chút hồi hận.
Diệp Như Hề không hé răng, cô cũng không muôn tiếp tục, thậm chí hiện tại ngay cả ở chung với Tạ Trì Thành một lát đều cảm thấy hô hấp không nổi.
Không có cách nào khác, Diệp Như Hệ đành phải nói: “Anh đi chơi cùng Tiểu An và Nhạc Nhạc đi, tôi ở chỗ này chờ mây người.”
“Cô xác định?”
“Ừ, tôi đi SaO hết, tôi vốn dĩ cũng không biệt chơi.”
Tạ Trì Thành nhìn cô một cái, chỉ để lại một câu “ ở chỗ này chờ ‘ liền linh hoạt trượt đi, tư thế thoải mái, hiền nhiên là tay sành đời.
Diệp Như Hề nhìn bóng dáng hiên ngang của anh, cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, cô còn chưa phát hiện ra Tạ Trì Thành có cái gì không biệt.
Nhìn phía xa xa, tư thế trượt tuyết của hai đứa nhỏ Tiểu An và Nhạc Nhạc đều rất chuyên nghiệp, hiện nhiên cũng đã từng luyện tập, tiêng cười giòn tan của Nhạc Nhạc cách như thê xa cũng có thê nghe được.
Tâm trạng buồn bực vừa rồi lập tức bị tiêng cười của Nhạc Nhạc xua tan đi rât nhiêu.
Trên mặt Diệp Như Hề treo ý cười hạnh phúc rạng rỡ mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
Không bạo lâu, Nhạc Nhạc và Tiểu An tửa hồ phát hiện cô không đi trượt tuyết, lần lượt trượt lại đây, xúm lại bên T Diệp Như Hề.
“GIỚI, Si không chơi sao?”
Diệp Như Hề quơ quơ tay mình, nói: “Nhìn có vẻ không chơi được rôi.’ Nhạc Nhạc trừng lớn mắt, tràn đầy hồi hận, TẠI em đã quên mắt chị không thể hoạt động thể thao! Đều do em khôiiö tốt!”
Tạ An cũng có chút áy náy, cậu chỉ lo theo em gái, thế nhưng lại quên mắt ân nhân cứu mạng của bọn họ bị thương nên không thể chơi.
Mắt thấy hai đứa nhỏ ủ rũ cúi đầu xuống, Diệp Như Hề vội vàng nói: “Không có việc gì! Chị đứng ở chỗ này cũng thấy vui lắm rồi! Šác em đừng khó chịu! Thật sự đó!”