Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 867






Chương 864

Nhưng những lời này lại có vẻ đường đột, Diệp Như Hề lại đưa ra một lý do cứng ngắc, nói: “Chị đã từng……

Cũng từng có một đứa nhỏ, nhưng, lại không giữ được…… Cho nên, chị rất thích trẻ con, các em ở cạnh ‘chị một lúc là tốt rồi. Một ngày cũng được.”

Không Bí vì sao khi nghe những lời này, trong lòng Tiểu An và Nhạc Nhạc căn bản không thể nào có suy nghĩ từ chối.

Cả hai đồng thời gật gật đầu, nói: “Vâng! Bọn em ở lại đây cùng chị mây ngày.”

Diệp Như Hề không kìm chế được mà nở nụ cười, cười đến ngây ngốc, cho dù mang theo chiếc mắt kính to rộng cũng không che giâu được.

Sau khi xác định hai đứa sẽ ở lại, Diệp Như Hề gắt gao đè xuống tâm tình hưng phần, bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị.

Nhạc Nhạc còn gọi một cuộc điện thoại cho daddy, giải thích lý ‹ do, đổi tới lại đáp lại trong im lặng của đối phương.

Bởi vì con bé đang mở loa ngoài, Diệp Như Hề cũng trở nên khẩn trương theo.

Sợ Tạ Trì Thành sẽ từ chối, dù sao đây cũng là con anh, đối với anh mà nói, bản thân cô chỉ là một người xa lạ.



Rất lâu sau, tiếng Tạ Trì Thành truyền đến từ đầu dây bên kia, “Được, cha sẽ sắp xếp một chút, các con thích thì ở đó chơi đi.”

Nhạc Nhạc lập tức hào hứng hô to một tiếng: “Cảm ơn daddy! Chị ơi, bọn em có thê ở lại rồi!”

Giọng Tạ Trì Thành dừng lại một chút, ‘Cô ấy đang nghe?”

“Vâng! Daddy, con đang ấn loa ngoài, chị gái đang ở bên cạnh con.”

“Đem điện thoại cho cô ấy.”

Nhạc Nhạc lập tức đưa điện thoại di động qua chỗ cô.

Diệp Như Hề do dự một hồi mới tiếp nhận, đi tới ban công nghe máy.

“Alo?”

“Ừm, hai đứa nhỏ sẽ ở lại chỗ cô, đồ đạc tôi sẽ sắp xếp tốt, nếu có bắt kỳ yêu câu gì thì cô cứ tới tìm tôi.”

“Ừ, tôi đã biết.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, lại nói: “Tay ra sao rồi?”



Diệp Như Hề còn cảm thấy có chú đau, nhưng cô không nói, chỉ đáp: “Còn ôn.”

“Ngày kia sẽ cắt chỉ, tôi mang cô đi.”

“Không cần, tôi tự đi một mình cũng được.”

“Sợ?”

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy không tôt, về sau đừng như vậy nữa, giám độc Tạ.”

Mấy chữ phía sau giọng cô hơi run run.

“Như thế nào?”

Giọng Tạ Trì Thành có một tia cười khẽ, ngữ điệu lười biếng, như là hỗ báo đang trêu chọc con môi.

Diệp Như Hề cảm thầy mặt mình nóng lên, căn môi dưới, nói: “Anh cũng không lo lắng sao?”

“Lo lắng cái gì?”

“Để hai đứa con anh ở chỗ tôi.”