Nhưng Su, thấy tức giận, lại rất đau lòng.
Nếu nói cô không có nửa điểm oán hận với Tống Giai, đó là giả.
Chỉ là Diệp Như Hề rõ ràng hơn, lúc ây, trạng thái bát ồn của mình lúc đó, có là ai cũng không thể cứu vớt được.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô phải chấp nhận cách làm như vậy của Tống Giai, cho dù đúng như lời cô ta nói, thiồng có cô ta thì sẽ còn những người khác.
Nhưng người kia, tuyệt đối không thể là Tống Giai.
Bên này, Tống Giai đã bị những lời độc địa của Cô Cảm Minh chọc tức, sắc mặt lúc xanh lúc trăng.
Có Cẩm Minh cuối cùng chỉ cười lạnh một tiếng, ném ra một câu: “Nếu cô không muôn khắp thiên hạ biết chuyện của mình, tốt nhất là tự mình cút xa ra một chút.”
Tổng Giai tức tới điên rôi, nói thăng: “Liên quan quái gì tới anh! Anh dựa vào cái gì! Không có nhà họ Có, Cô Cẩm Minh anh cũng chẳng là cái thá gì cải”
Có Cảm Minh lại cười cười nói: “Vậy thì biết làm sao đây? Tôi lại mang họ Có đấy, những thứ này từ khi sinh ra đã có sản, cả đời cô có muôn cũng không chiếm được, còn có cả Tiêu Hè cũng vậy, tuy răng con bé đã chết, nhưng dù chết rồi con bé cũng mang họ Cô, nó sinh ra đã cao quý hơn cô, Tông Giai, cô dựa vào cái gì mà muốn thay thế con bé?”
Tống Giai hoàn toàn nói không nên lời.
Có Cẩm Minh bỏ lại một câu cuối cùng: “Về sau, cô không được phép bỨỚC vào Santa rolia nửa bước.”
Lại dừng một chút, câu tiếp theo thì găn từng tiếng: “Miễn cho ô uê nửa bước nhà họ Cố chúng tôi.”
Nói xong, Cố Cầm Minh liền cắt bước rời đi.
Diệp Như Hề cũng cuống quýt bỏ đi, chỉ còn lại Tống Giai đứng. tại chỗ, bóng dáng mang theo sự lẻ loi cô độc.
Thời điểm Diệp Như Hề trở lại hội trường thì có chút thất thần.
Rất nhiều lần, người khác gọi cô vài lần cô đều không có nghe thây.
Thậm chí ở nghỉ thức trao giải cuối cùng, cô vẫn đang thất thần.
May mắn bởi vì cô là công thần lớn nhât, cũng không có người trách cứ cô, chỉ cho là cô đang rât cao hứng.
Chỉ có Diệp Như Hề biết bản thân đang lo lăng cái gì.
Đúng lúc này, mấy người đồng nghiệp bên cạnh lại đưa ra để tài bàn luận đặc thù.
“Cô cũng không biệt đâu, gã chông trước của tôi khốn kiếp tới mức nảo, hắn tìm về bà xã mới, lại đi ngược đãi con của tôi! Năm đó tranh giành con với tôi vất vả nhự vậy, một hai phải giành được quyên, nuôi nâng con, kết quả hiện tại còn đối xử với con tôi như vậy! Tôi tức tới điên mắt thôi!”
“Trời ạ, cô lại yên tâm giao con cho chồng trước ư, cô không biết bọn đàn ông đêu giông nhau à? Có niềm vui mới lập tức quên người xưa, con cái chính là trói buộc, mẹ kế nào máy ai có thê đối xử tốt với con vợ trước chứ?”
Diệp Như Hệ vốn dĩ còn đang đăm chìm trong suy nghĩ riêng mình lập tức phục hôi tỉnh thân, lại bắt đầu khẩn trương, cô dựng lỗ tai nghe ngóng cuộc đối thoại của bọn họ.
“Tôi cũng đau đầu lắm, tuần trước tới thăm con, tôi thấy trên cánh tay nó đều có vết thương, hỏi thế nào cũng không chịu nói, khẳng định là ả đàn bà kia giở trò quỷ!”
“Nhanh chóng cướp con về đi thôi, dù | sao cũng là mình mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, trông cậy vào người khác chăm sóc chúng sao có thê yên tâm được!”
“Đúng vậy đúng vậy, cô nhanh nhanh nghĩ biện pháp, giành lại con vê nuôi thôi, bản thân khô chút mệt chút không là gì, nhưng không thể để con cái chịu khỏi”
Đám người tôi một câu cô một câu khuyên nhủ, thậm chí lôi ra những tin tức mẹ kế ngược đãi con chồng ra làm dẫn chứng, có bao nhiêu đáng sợ thì nói nghiêm trọng bấy nhiêu, trực tiếp khiến sắc mặt Diệp Như Hề tái nhọt, lung lay sắp đồ.