Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 842






Chương 839

“Em bảo anh dừng lại, anh lại bắt nạt em.”

Tạ Trì Thành đi về phía ban công, ánh mắt nhìn vào màn đêm tối, một tay câm di động, một tay đặt trên lan can thoải mái dựa nửa người trên đó, anh nói: “Phải không? Tồi không nhớ LỘ 5 Ngày đó lý trí của anh cũng không rõ ràng, chỉ nhớ rõ trong đâu tràn ngập sung sướng, còn việc cô có xin tha hay không……

Đúng là có thật, Chỉ là anh không nhịn được.

Làm sao có thể nhịn được?

*Em sinh bệnh, bệnh rất nghiêm trọng rât nghiêm trọng.”

Trong bóng đêm, giọng cô xuyên qua di động truyền vào tay, kèm theo tiêng khóc nức nở và giọng điệu mêm nhẹ nũng nịu, giỗng như con thỏ nhỏ nhảy nhót trong lông ngực anh.

Ngày đó đúng thật là anh đã quá thô bạo, khiến cô bị thương rồi ư2 Anh không ngại đưa ra chút bồi thường.

Anh hỏi: “Cô muốn cái gì 2”

“Cái gì cũng có thể chứ?”



“Ù), “Anh có thể cho em cái gì.”

Tạ Trì Thành suy tư một chút, “Tiền mặt? Nhà ở? Xe?”

Diệp Như Hề càng thêm tủi thân.

“Em không cần.”

“Hả?”

“Em có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.”

Cô có tiên, sau khi cô trở vê, chuyện bà ngoại thường xuyên làm nhất chính là cho cô tiền, cho cô rất rất nhiều tiền, dãy số trong tài khoản đếm không hêt, cô không nhận, bà ngoại sẽ trực tiếp chuyên sang danh nghĩa của cô.

Cho nên cô không cần tiền.

Ánh mắt Tạ Trì Thành dần trở nên âm lãnh, không cần tiền? Xem ra mưu tính muốn có được nhiều hơn.

Nhưng, anh không có nghĩa vụ phải tiêp nhận.



Ngay thời điểm anh muốn cúp điện thoai, Diệp Như Hề lại nhỏ giọng như thâm thì.

“Đối với chúng tốt một chút, thì tốt rôi.”

Tạ Trì Thành ngắn ra không hiểu.

TÀI?”

Diệp Như Hề hít hít mũi, “Chỉ cần đối xử với chúng tốt hơn một chút, tốt một chút là được rôi.’ Đối xử với hai đứa trẻ của cô, tốt thêm một chút, là đủ rồi.

Đây là những gì cô thiếu nợ hai đứa nhỏ.

“Cô đang nói ai 2”

Bên kia không có trả lời, chỉ để lại tiêng nức nở tức tưởi.

Anh thậm chí còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô khóc lóc.

Trái tim chợt nhói lên một chút, cơn đau đầu tái phát càng rõ ràng, dường như có vô số hình ảnh đang vội vã lướt qua trong đầu anh, anh muồn bắt lấy chúng, nhưng cũng không năm lại được chút gì.

“Tạ Trì Thành, em rất đau…… hình như em phát sốt rồi……”