Chương 830
Tạ Trì Thành cảm thấy càng nóng hơn.
Rõ ràng tiếng rên rỉ rất nhẹ, nhẹ gần như nghe không thấy, lại cô chấp chui vào trong đâu anh.
Thân thể càng lúc càng nóng.
Mà kiểu nhiệt độ này, giống như đã từng xảy ra, loại cảm giác này cũng y hệt nhau.
Chút lý trí còn sót lại thúc dục anh nhanh chóng rời đi, nhưng khi tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp. dôn dập truyền ra ngoài, chút lý trí mỏng manh đang lung lay đã hoàn toàn sụp đồ.
Mũi chân chuyên hướng, bay thẳng đến gian phòng ka mà ởi, vừa đây ra cửa phòng, không có khỏa, anh rât thuận lợi mở ra.
Trong phòng, không có ánh đèn, tầm mắt bị ngăn trở, nương theo ánh trăng từ cửa số tiền vào, anh thấy n người phụ nữ nằm trên thảm ịa Giờ phút này, lễ phục của cô bị cọ xát kéo cao hơn phân nủa, lộ ra màu da trắng nõn mịn màng, ở dưới ánh trăng trông có vẻ càng thêm trong trẻo mêm mịn.
Cô đang tạo một tư thế vô cùng gọi cảm, từng tiếng rên nhẹ từ đôi môi đỏ thốt ra giỗng như chất xúc ta, mang theo mị hoặc thật sâu.
Diệp Như Hề căn bản không biết cửa ph8 đã bị đây ra, còn có người đi đên.
Cô chỉ biết trong người nóng rực vô cùng, hận không thê cởi ra tất cả quân áo , cho dù cô có cử động thế nào, đều không thể thoát khỏi loại cảm giác này.
Nóng, thật nóng.
Tạ Trì Thành thấy một màn trước mắt thì hai mắt đều đỏ lên, anh dùng sức căn lầy đầu lưỡi, đau đớn khiên anh kéo vê một tia tỉnh táo, muôn dứt ra rời đi.
Nhưng mà, ngay sau đó, chiếc mặt nạ trên mặt người phụ nữ dần dần trượt xuống, lộ khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp ở phía dưới.
Đôi mắt khép hờ kia mang theo hơi nước mờ mịt, hàng mi cong vút nhẹ nhàng rung động, dường như vô cùng bất an, dưới chiếc mũi thẳng tinh xảo là cánh môi đỏ thắm, lúc này còn đang vô thức căn môi dưới, lộ ra hàm răng trắng nho nhỏ, trồng cực đáng yêu.
Cô hình như rất khó chịu, lại khế rên một tiếng.
Ưm —— Chút tỉnh táo Tạ Trì Thành vất vả kéo về lại lập tức tan rã..
Đặc biệt là khi khuôn mặt mà anh từng thấy trong mơ trùng hợp xuất hiện ở đây, anh biết, bản thân đã mắt khống chê.
Khi Diệp Như Hề cảm nhận được có một đợt mát lạnh tới gân, cô chủ động sáp lại, thoải mái phát ra một tiêng rên khẽ.
Trong lúc cả hai dây dưa lẫn nhau, loại cảm giác mát lạnh đó bị phóng đại vô số lần.
Diệp Như Hề khó khăn muốn mở to mặt, muốn thấy rõ ràng là ai, đôi tay mềm yêu như không Xương của cô vung lên, giỗng như muốn đầy người kia ra.
Nhưng khi thầy được một khuôn mặt tuân tú quen thuộc, tất cả chống cự đều biến thành đón ý nói hùa, đó gần như là một loại bản năng, mà cô sớm đã mắt đi năng lực Suy nghĩ.
Đêm, rất dài.
Đám người vui vẻ khiêu vũ ăn uống thật lâu dưới lớp mặt nạ.
Đại sảnh bữa tiệc xa hoa truy lạc, mà HN một căn phòng, là nước lửa giao hòa.
Thời điểm cuộc vui dần dần hạ màn, có một vị khách uUÔng say không cần thận đi ngang qua căn phòng, khi nghe thây bên trong truyên tiếng rên he khẽ thì lộ ra vẻ mặt ái muội không thôi.
“Chậc chậc, tiếng động vang ra tận đây, thật lợi hại.”
Lắm bẩm một câu, vị khách say khướt kia liên rời đi, hắn căn bản cũng không biệt, người bên trong có Tạ thiêu nỗi danh lửng lẫy.