Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 797






Chương 794

“Tiểu Hè!!!”

Diệp Như Hệ nghe thây được động tĩnh phía sau, nhưng cô không dám dừng lại, cô sợ vừa vn lại, thì sẽ không nỡ rời đi nữa Chạy, phải chạy trốn thật xa.

Tạ Trì Thành bắt chấp đau đớn, lập tức bò dậy muôn đuôi theo, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tần Phong và Lâm Tử Ngang phát hiện Tạ Trì Thành không thấy đâu cũng vội vàng đuôi theo.

Khi bọn họ thấy được Tạ Trì Thành, lập tức xông lên, nâng Tạ Trì Thành từ trên mặt đât dậy “Ông chủ! Cuối cùng cũng tìm được anh!”

Tạ Trì Thành đột nhiên đầy bọn họ ra, nói: “Tôi đã thấy Tiểu Hè! Ở phía trước! Mau đuôi theo!”

Tần Phong và Lâm Tử Ngang cùng ngân người, lại đựa mắt nhìn thoáng qua nhau, đáy mắt hiện lên vẻ lo lãng.

Tần Phong trầm giọng nói: “Ông chủ, 207 tiêu thư đã qua đời.”

Tạ Trì Thành tức giận nói: “Câm miệng! Cô ấy không chết! Phong tỏa cả ngọn núi này cho tôi! Cô ấy đang ở chỗ này!”

Trong lòng Lâm Tử Ngang lộp bộp .

một tiếng, tình trạng rồi loạn tâm thần của ông chủ càng ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng, Tần Phong vẫn phải gọi người phong tỏa cả ngọn núi, vô sô người đang hì hục tìm kiêm trong núi, nhưng mà không tìm được nửa bóng người.

Tạ Trì Thành dùng khăn tay che lại miệng vết thương phần cằm, không thèm để ý tới việc máu đã nhiễm đỏ khăn tay.

Thủ hạ đã rất nhiều lần tới khuyên nhủ, nhưng đều bị quát rời đi.



Nhưng tới thời điểm Tần Phong bảm báo không hề tìm được bất cứ, người nào lạ mặt, Tạ Trì Thành đã nồi giận rất lớn, thậm chí ngay cả Tần Phong đã đi theo anh nhiêu năm, là người anh tin tưởng nhất cũng phải dính con thịnh nộ.

Tạ Trì Thành xách cổ áo Tần Phong lên, máu từ phần cằm loang lỗ trên mặt, khuôn mặt anh hiện lên vài phần dữ tợn, nhưng. điều khiến người ta kinh hãi, hơn cả là đôi mắt kia, hai mắt điên cuồng. như tâu hỏa nhập ma, lâm vào cảnh giới cố chấp.

Ánh mắt như vậy khiến Lâm Tử Ngang ở ngay cạnh cũng run rây, vài lần anh ta hé miệng, nhưng đều ngậm lại, hiện tại anh ta đã sớm ngã xuống khỏi vị trí tâm phúc của ông chủ, chỉ là một tên thủ hạ bình thường, bản thân đã mắt đi tư cách khuyên bảo.

Tần Phong không bận tâm tới chút máu nơi khóe miệng và phần bụng đau nhức, chỉ trâm giọng nói: “Ông.

chủ, phu nhân đã chết, anh nên chấp nhận hiện thực này. Trên ngọn núi này không hề tìm được bóng người thứ hai nào, tất cả con đường thông lên núi đều được tra xét, không có chút manh mối.”

“Vậy thì mở rộng phạm vị, tiếp tục tìm kiêm.”

“Ông chủ, là do anh hoa mắt.”

“Tần Phong!”

“Phu nhân đã chết.”

Những lời này, từng câu từng chữ, từ ngữ rõ ràng, nói vô cùng dõng dạc dứt khoát.

Tạ Trì Thành buông lỏng tay ra, im lặng. thật lâu, giọng anh khàn khàn nói: “Tôi đã nhìn thấy cô ấy, còn sống SỜ SỜ.”

“Anh đã gặp ảo giác.”

“Cô ấy không chết.”

*Gô áy đã chết.”