Chương 779
Qua không lâu, bọn họ liền nhìn thấy chủ nhân của trang viên kia.
Đó là một người đàn ông như thiên thần buông xuÔng, tràn ngập một thân quý khí cùng lệ khí, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Anh vừa tới lúc chạng vạng tôi, tất cả những nhân vật được cho là có tiếng nói trong trần đều tới cửa bái phỏng, nhưng đều bị từ chối, ngay cả sau cảnh cửa sắt ngoài trang viên bọn họ cũng chưa được đặt chân vào.
Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này có vô số nhân vật lớn chen chúc nhau đi tói, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, toän bộ đều bị đuổi đi, dần dà, trang viên này trở thành thánh địa không thể mạo phạm trong mắt mọi người.
Cùng lúc đó, trong trấn xuất hiện một SỐ người bắt đâu hỏi thăm những chuyện xảy ra từ hai mươi năm trước.
Quá khứ Diệp Như Hề đã từng sống với mẹ mình dàn dần được khơi dậy, những người từng biết đến chuyện này nhận được một khoản thù lao lớn, mà cái giá phải trả chỉ cần thuật lại những chuyện mình biết năm đó.
Những việc này sẽ được người phụ trách ghi chép lại, đưa tới trang viên, chuyển đến tay người chủ nhân kia.
Trong phòng làm việc u tĩnh, Tạ Trì Thành nhìn từng câu từng chữ nhìn trên tư liệu tông hợp, chỉ vài tờ giây mỏng manh, lại ghi lại được quả trình ‘ trưởng thành thời thơ ấu của cô.
Từng câu từng chữ, ngắn gọn đến cực điểm, chỉ vì những. người kể lại cũng không có ký ức rõ ràng, nhưng.
Tạ Trì Thành xem rất nghiêm túc, mỗi hàng chữ đều được anh đọc đi đọc lại máy lần.
Có tiếng gõ cửa, Tần Phong đi đến.
“Ông chủ, người đã mang đến rồi.”
Tạ Trì Thành buông xuống tư liệu trong tay, ừ một tiêng, anh đứng lên, trực tiệp đi ra khỏi thử phòng.
Dưới trang viên có một nhà giam ngâm, lúc này, Vụ Bình và Diệp Như: Mạn bị người trói chặt tới nơi này, sắc mặt bọn họ hoảng sợ, cả người run run.
“Các người rốt cuộc là loại người gì thế hả? Đây là chuyện phạm pháp có biết không!”
“Mau thả chúng tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Mẹ, mẹ, chúng ta có phải sẽ chết không vậy ? Con không muốn chết!”
Nhưng mà, cho dù hai mẹ con nhà này la hét thế nào, vệ sĩ cao lón chỉ xem như tai không nghe, mắt không thây.
Rất nhanh, cửa nhà giam được mở ra, bóng người cao dài đi tới, dưới ánh đèn u ám, một thân anh tràn đầy lạnh lẽo, cất bước mà đến.
Khi Diệp Như Mạn thấy rõ ràng gương mặt anh tuấn kia, sắc Tết lập tức vui vẻ, buột miệng thốt ra: “Trì Thành? Là anh đó sao? Anh đang tới cứu em đây à? Thật tốt quá! Những người này bắt mẹ con em về đây, anh mau trừng phạt cho bọn chúng biệt tay đi!”
Tân Phong đi theo phía sau có đôi khi cảm thây khó hiểu, không biết đầu óc ả đàn bà này làm từ gì, sao không nhìn rõ được tình huông trước mặt vậy?
Vu Bình lại phản ứng nhanh hơn cô con gái ngu ngôồc, bà ta cảnh giác nhìn Tạ Trì Thành, nói: “Giám độc Tạ, anh bắt chúng tôi tới đây là có việc gì? Đây là chuyện trái pháp luật, hiện tại anh cũng không phải là tổng giám đốc của Long Đằng nữa , làm như vậy có nghĩ tới hậu quả xảy ra hay không?”
Những lời nói tuy lộn xôn nhưng rõ . ràng mang theo ý uy hiếp.
Nếu là Tạ Trì Thành của trước kia, Vu Bình đã sớm nhận sai chịu thua, nhưng hiện tại Long Đằng đã sớm bị Tạ lão phu nhân năm trong tay, Tạ Trì Thành cũng không còn là tông giám đốc của Long Đằng nữa, còn cần phải kính sợ sao?
Rất nhanh, Vụ Bình đã bởi vì suy nghĩ này của mình mà trả một cái giá đãi.