Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 711






Chương 707

[ Cũng không phải tất cả mọi người đều sẽ biểu hiện sự cuồng loạn ra ngoài, thân là người chông, Caesar, tôi không thể không nói cho anh, sự mạnh mẽ quá mức của anh sớm hay muộn cũng gieo mầm tai họa. ] [ Bùng nỗ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. ] Tạ Trì Thành nghiêm túc nhìn Diệp Như Hề, bỗng nhiên nói: “Tiểu Hề, em thích một hôn lễ như thế nào?”

Diệp Như Hề ngần ra, nghiêng đầu, nói: “Là kiểu như thê nào cũng được đúng không?”

“Đúng.”

“Một hôn lễ thật là long trọng.”

Tạ Trì Thành nghe xong, cứng họng cười cười, nói: Được, anh sẽ cho em một hôn lễ thật long trong.”

Cô trả lời như vậy, ánh mắt còn mang theo chờ mong, dường như Tiểu Hề mà anh quen thuộc lại lần nữa trở lại.

Tiểu Hề của anh không phải mắc bệnh trầm cảm, cô có sức sống như vậy, giỏng như đã quên đi tât cả phiên não.

Nhạc Nhạc cũng ôm lấy cổ daddy, hoan hô: “Thật vậy chăng? Daddy và mami muốn tô chức hôn lễ sao? Con rất vui đó nhal”

Tạ An cũng hưng phấn nắm chặt tay nhồ, nhìn về phía mami, nhấn mạnh nói: “Mami, mẹ nhất định Sẽ rất hạnh phúc! Con và em gái sẽ rải hoa hồng cho mẹ!”

Diệp Như Hề lập tức đồng ý, “Đồng ý”

Tạ Trì Thành ôn nhu cười nói: “Em chỉ cần chờ đợi trở thành cô dâu mới thôi.”

Một hôn lễ long trọng, đang được bí mật chuân bị.



Một ngày này, Tạ Trì Thành cùng bọn họ chơi thử tật cả các hạng mục trò chơi, những trò k1ch thích Diệp Như Hề không tiện tham gia, đêu có Tạ Trì Thành chơi cùng các con, cô ở bên cạnh dõi theo, ánh hoàng hôn bao phủ công viên giải trí, mang đến màu sắc âm áp.

Chơi đến trò cuối củng, Nhạc Nhạc trực tiếp nặng nề ngủ thiếp . đi trong lồ ng ngực Tạ Trì Thành, Tiểu An cũng buôn ngủ ngáp ngắn ngáp dài.

Tạ Trì Thành mang các con đi về phòng nghỉ ngoï, rội sau đó lại ôm lấy Diệp Như Hê trở vê phòng.

Nụ cười tươi rói của cô lúc ở công viên giải, trí đã khiến lòng anh nóng bừng, gân như trong khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại, anh đã ân cô lên tường, dùng sức hôn môi cô.

Một nụ hôn kịch liệt kéo dài khiến người ta hít thở không nỗi.

Khi Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, anh đã nhiệt tình khơi gợi.

Cô nhẹ nhàng đây đây anh, “Em muốn tắm rửa.”Chơi cả một ngày, cô mệt mỏi, cũng đồ một thân đầy mồ hôi.

Biết cô thích sạch sẽ, Tạ Trì Thành cũng không tiếp tục hành động vừa rôi, anh nói với giọng khàn khàn: “Có cân anh ôm em đi không?”

Diệp Như Hề tươi sáng cười, “Cũng không phải em sẽ trôn ở phòng tắm không chịu ra.”

Anh bị nụ cười quyến rũ của cô mê hoặc, chờ khi phản ứng lại, cô đã sóm đây anh ra rôi đi vào phòng tắm.

Anh kéo kéo sợi tóc, thấp thấp nở nụ cười.

Khi cửa phòng tắm vừa khép lại, nụ cười rạng rỡ trên mặt Diệp Như Hề nháy mắt thu liễm.

Cô nhìn về phía gương, đi từng bước một tới gân, chạm chạm vào khuôn mặt mình trong gương, một cái tay khác lại mở ra vòi nước.

Tiếng nước rào rào che lấp tiếng thì thầm lầm bẩm của cô.