Chương 470
Nhưng suy cho cùng, Diệp Thị cũng chỉ là một công ty không lớn không nhỏ, ngày bị công ty bị phá sản cũng giống như một gia đình trỏ nên nghèo khô, cho nên lúc tin tức này được truyền ra ngoài, một số người thở dài nói rằng là do số mệnh của Diệp Kiên Nam không tốt.
Vốn dĩ ký đã được một cái hợp đồng, đem toàn bộ tài sản còn lại ém xuông, ai ngờ cái hợp đồng kia xảy ra chuyện, trực tiệp lật thuyên, ngay cả một tia hy vọng cuôi cùng cũng không còn.
Ngay lúc này, Diệp Như Hề cũng nhận được điện thoại của Tôn Bân, đối phương ở trong điện thoại còn rất cao hứng khen ngợi vài câu.
“Chuyện này xem như đã thành công, nhưng mà cô thật sự muốn mua lại Diệp Thị sao? Theo tôi thấy, nó đã là một cái vỏ rỗng tuếch, cũng không có tác dụng gì, mua về chỉ có thua thiệt mà thôi.”
Diệp Như Hề không trả lời vấn đề này, mà chỉ chân thành cảm ơn anh ta.
“Không cân cảm on tôi, chủ ý đều do cô đưa ra cả. Tôi chỉ làm theo nhữ ng gì cô nói mà thôi, đồng thời tôi cũng đã nhận được lợi ích xứng đáng mà, có thời gian rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”
Giọng nói của Tôn Bân cũng không nhỏ, khiến người nào đó trong phòng làm việc lập tức dừng hành động của mình lại.
Mặc dù hành động của anh rất nhẹ, nhưng Diệp Như Hề vẫn nhận ra, cô có chút dở khóc dở cười, như ng cũng không có ý định kích thích anh, vì tay cô nói: “Không được, tôi còn có chút việc phải làm, bận trước đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Như Hề ngước mắt lên nhìn người nào đó đang không yên lòng, nói: “Là anh ra tay à.”
Những lời này là câu khẳng định, không phải câu nghi vân.
Theo kế hoạch của Diệp Như Hề, ít nhất phải mắt nửa năm mới thành công, hơn nữa trước đây cô còn rơi xuống biển biến mắt một tháng, cũng may cô đã sớm chuẩn bị sẵn phương án, nên dù không liên lạc được với cô, Tôn Bân cũng có thể làm theo kế hoạch.
Nhưng tuyệt nhiên không thể diễn ra suôn sẻ như vậy.
Ánh mắt của Tạ Trì Thành rời khỏi máy vi tính, dừng một chút, ngược lại không có phủ nhận, nói: “Ừm, nêu không phải sợ em không vui, thì anh đã trực tiêp mua lại rôi.”
Diệp Như Hề mỉm cười, nếu là trước đây, cô sẽ có chút phiền lòng, nhưng bây giờ hai người đêu đã thành thật với nhau, thật sự không cần thiết phải phân bua như Vậy.
“Tổng giám đốc Tạ quá giàu có, không phải là chuyện mà em có thể So.
Tạ Trì Thành nheo mắt, nói: “Tạ phu nhân đây là đang khen ngợi sao 2”
Diệp Như Hề bật cười thành tiếng, mặt mày cong cong.
“Xem là vậy đi.”
Tạ Trì Thành đóng máy tính lại, đi về phía Diệp Như Hề, cuỗi cùng ‹ đem người ôm vào trong ngực, ngôi trên SỐ pha.
Diệp Như Hề cũng không vùng vẫy, yên lặng dựa vào trong lòng anh.
Anh đột nhiên hỏi: “Giải tỏa nỗi hận chưa?”
Diệp Như Hề hơi mờ mịt, lắc đầu nói: “Em nghĩ rằng mình sẽ giải tỏa được nỗi hận, nhưng…không có, ông ta không đáng.”
Đúng vậy, không đáng.