Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 472






Chương 466

Sau đó, anh trực tiếp đem máy món quà khoá vào két sắt trong phòng làm việc, thậm chí còn cô ý bỏ ra một phản hợp đồng, bắt động sản đề chừa chỗ đặt mây món quà này vào.

Đối với anh, những thứ tài sản kia có đáng giá đến đâu thì anh cũng không quan tâm bằng những thứ này.

Nhanh chân rời khỏi phòng làm việc, Tạ Trì Thành hận không thể nhìn thầy Diệp Như Hề ngay lập tức.

Nhưng khi đi ngang qua phòng mình, anh hơi dừng lại, dựa vào cạnh cửa, nhìn bóng người đang thận trọng tiến vào bên trong.

Anh đột nhiên lên tiếng: “Hề Hề, em là trộm đây à?”

Diệp Như Hềề giật mình, tim đập nhanh hơn, buột miệng hỏi: “Anh không phải đang ở trong phòng làm việc sao?”

Tạ Trì Thành giật giật khóe môi, sải bước đi vào phòng, bật đèn lên, lập tức nhìn thầy vẻ mặt của Diệp Như Hề đang chột dạ đứng ở bên giường.

Anh chậm rãi tiền lại gần.

Anh vừa tiền lên một bước, cô lập tức lùi lại một bước, cho đến khi lưng cô chạm vào vách tường phía sau.

Tạ Trì Thành dùng một tay chống ở sau tai của cô, bao phủ cô trong vòng tay của mình, thanh âm của anh trâm thâp, mang theo một tia nguy hiểm.

“Em muốn đem mình đóng gói tới đây thì không cân phải lén lút như vậy đâu.”

Diệp Như Hềề ngắn người, sau đó mói hiệu ra ý của anh, trừng mắt liếc anh một cái, nói: “Anh còn nhớ người phụ nữ bị anh ném ra ngoài không? Anh có phải còn muốn thử một chút, hương vị đó xem thế nào à? Hồi hận vì mình ném người ra quá nhanh sao?”

Tạ Trì Thành bóp lây căm của cô, nhưng không dùng sức quá lớn, chỉ đề hai mắt của cô nhìn thăng vào mình, giọng điệu có chút đắc ý, nói: “Em đang ghen sao?”



Diệp Như Hề đỏ mặt ngay lập tức.

“Em không ghenl”

“Không phải đang ghen, vậy thì em tức giận cái gì?”

“Em cũng không có tức giận!”

Anh bồng nhiên tới gân, gân trong gang tâc, thoáng đè xuống. một chút lực là có thê hôn lên môi của GÔ, nhưng anh lại đột ngột dừng ở trên môi và nói: “Em đỏ mặt rồi, Hề Hè.”

Diệp Như Hề buồn bực hận không thê căn cho anh một cái.

Nhưng cô càng trở nên tức tối, cặp mắt to tròn kia càng trở nên sinh động, như là hàm chứa muôn vàn anh sao trời sáng ngời vậy.

Anh cực kỳ yêu thích dáng vẻ lúc này của cô.

Đôi mắt thâm trầm như hồ sâu không thây đáy, giờ bùng lên ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Nhưng anh rốt cuộc cũng không có làm cái gì, chỉ là đè thấp giọng nói : “Quà của anh đâu rôi.”

Diệp Như Hề vừa có gắng để bình tĩnh, lại vừa nỗ lực không đề ý tới hơi thở thuộc về anh đang quanh quân trong mũi.

“Không, không có món quà nào hết, em đã nâu cơm cho anh rồi.”

Đầu của anh chậm rãi hướng về phía vùng cổ người nào đó, còn có thê ngửi thấy mùi hương len lõi giữa những sợi tóc của cô Một mảnh cỗ trắng mịn, mang theo sức quyên rũ vô cùng lớn.

Diệp Như Hề kinh hoảng hô một tiêng, phát hiện cổ mình bị anh cắn nhẹ một cái.