“Bây giờ anh đã trưởng thành ròi, cánh cũng cứng rồi, ngay cả lời bà nội mình nói mà cũng không chịu nghe sao ?”
Lâm Tử Ngang đi theo phía sau Tạ Trì Thành đang thầm nghĩ trong lòng nghĩ, tại sao bà già này còn chưa chịu
nhìn nhận lại địa vị của bản thân bây giờ thế? Toàn bộ nhà họ Tạ đã sớm thay da đổi thịt từ lâu rồi.
Long Đằng chẳng qua chỉ là một con dao nhỏ trong tay Tạ Trì Thành mà thôi, cũng không phải tất cả sở hữu của Tạ Trì Thành.
Lâm Tử Ngang rõ ràng biết những sản nghiệp ngầm của Tạ Trì Thành khổng lồ biết bao nhiêu, đã sớm có thể đem cái gọi là danh môn vọng tộc đã từng hưng thịnh trăm năm nhổ sạch hết gốc rễ, sụp đổ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hiện tại còn chưa chịu ra tay, chẳng qua là đang hưởng thụ niềm vui từ từ
hành hạ bọn họ mà thôi.
Đáng tiếc a, có một số người, đúng là càng già càng hồ đồ.
Lão phu nhân cũng chú ý tới tia dữ tợn trong mắt Tạ Trì Thành, trong lòng cũng có chút chột dạ, đối với đứa cháu trai này, thật ra bà ta lại có cảm giác khá sợ hãi.
Lão phu nhân ra vẻ trấn định, nói: “Anh rõ ràng là không có việc gì, tại sao còn thả tin tức ra ngoài nói bản thân bị bệnh nặng ?”
Tạ Trì Thành khẽ nhếch khóe môi, nói: “Không làm như thế, làm sao khiến lũ rác rưởi kia lòi mặt ra được.”
“Anh nói ai là rác rưởi! Đó là chú của anh đó!”
Lão phu nhân tức giận đến mức mặt mũi xanh mét, đám người làm ở xung quanh không ai dám thở mạnh.
Ý cười trên môi Tạ Trì Thành lại càng sâu, chỉ là trong ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi.”
Lão phu nhân không chút nghĩ ngợi đã cầm lấy chén trà khác bên cạnh ném về phía Tạ Trì Thành.
Tạ Trì Thành nhấc chân lùi về phía sau một bước, nhưng từ bên cạnh lại xông tới một bóng người, dính luôn
đòn vừa rồi.
“Ôi trời! Đau quá đi!”
Đầu Diệp Như Mạn lập tức chảy máu, cô ta ngồi phịch xuống đất, hai mắt đã đỏ hoe.
Nhưng Tạ Trì Thành lại khinh thường không thèm liếc mắt tới cô ta lấy một cái.
Diệp Như Mạn cắn chặt răng, che lại miệng vết thương, nhỏ giọng nói: “Bà nội, bà đừng nóng giận, Trì Thành không phải cố ý đâu, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Lâm Tử Ngang ở phía sau không
kiềm chế được mà trợn trắng mắt, người phụ nữ này còn có thể ngu xuẩn hơn được nữa không? Thật sự cho rằng làm như vậy là có thể khiến cho Tạ Trì Thành cảm động ư?
Lão phu nhân thấy Diệp Như Mạn thì ánh mắt chợt lóe lên, nói: “Như Mạn à, cháu cũng tới hả, Tiểu An đâu rồi?”
Diệp Như Mạn ấp úng nói không nên lời, trước đó lão phu nhân đã giao cho cô ta một nhiệm vụ, chính là tìm được Tạ An, rồi sẽ đưa thằng bé đó qua đây.
Nhưng mà Diệp Như Mạn chạy qua chạy lại khắp nơi, đều không tìm được bóng dáng Tạ An đâu cả.
Tạ Trì Thành thật sự bảo vệ Tạ An rất cẩn mật!
Lão phu nhân thấy vẻ mặt đối phương như vậy cũng biết chuyện này không thành, không cam lòng nói nới Tạ Trì Thành: “Lần này đây, nhóm người chú của anh đã xuống đài, ta cũng không tính toán so đo, Tạ An dù sao cũng là chắt trai của ta, là máu mủ của nhà họ Tạ chúng ta, anh đưa thằng bé đến ở cạnh ta, ta tự mình dạy dỗ nó.”
Lâm Tử Ngang lại trợn trắng mắt, còn ngoáy ngoáy lỗ tai vài lần, bà lão phu nhân này còn hồ đồ hơn so với lúc trước nữa.
Còn muốn công khai dùng Tạ An để uy hiếp tới Tạ Trì Thành ư?
Bà ta vậy mà dám nói tới chuyện này!
Quả nhiên, vẻ thù địch của Tạ Trì Thành càng sâu, càng trở nên khủng bố, khuôn mặt anh bình tĩnh đến đáng sợ.
“Căn biệt thự này tôi thu hồi lại, bà có thời gian ba ngày để cút ra ngoài.”
“Tạ Trì Thành! Anh dám!