Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 442






Chương 436

Một lúc sau, lão phu nhân trầm tháp thở dài một hơi.

“Tên nghiệt tử kia, loại thủ đoạn và cập độ này, nêu như là máu mủ của nhà họ Tạ chúng ta thì tốt biết máy.”

“Phu nhân, chúng ta nên xử lý như thế nào đây? Sản nghiệp riêng của chúng ta đã bị thâu tóm không ít.”

Sắc mặt của lão phu nhân đanh lại.

Khi Tạ Trì Thành mở rộng quy mô, hoàn toàn đã thâu tóm không ít sản nghiệp dưới danh nghĩa tư nhân của bà ta, chính vì điều này mà bà ta mới cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tuy nhiên, đây là ngâm bồ hòn làm ngọt, bà ta không thế danh chính ngôn thuận đi thảo phạt, nếu không những sản nghiệp còn lại bà ta sẽ không giữ nỗi nữa.

Lão phu nhân tin tưởng, một khi tên nghiệt tử kia phát giác ra được bắt kỳ manh mối nào, tuyệt đối sẽ không lưu lại một chút nào.

“Có tra ra được tin tức gì về người Phụ nữ kia không?”

“Vâng, đã tra ra được rồi. Tạ Trì Thành bảo vệ rất nghiêm ngặt, gần như loại bỏ hết mọi dấu vét. Chúng tôi phải mất rất nhiều sức lực mới tra ra được. Tư liệu ở đây.”

Lão phu nhân kiểm tra kết quả rát lâu.

“Con gái của kẻ ngoại tình…hừ, cái thứ rác rưởi vậy, mà cũng thu về, còn coi như bảo bồi.”

Lão quản gia ở một bên không dám nói lời nào.



Lão phu nhân câm tư liệu, ánh mắt lóe lên một tia hung tợn, nói: “Đem tin tức này chuẩn bị kỹ càng, rồi tung ra ngoài. Tôi muôn thanh danh của người phụ nữ này bị hủy hoại. Tôi ngược lại muốn nhìn xem, có bao nhiêu người chế giễu nó, đem. một thứ rác rưởi coi như bảo bồi…

“Phu nhân, chuyện này…không được thỏa đáng cho lãm, sẽ chọc giận tới cậu ta.”

“Hiện tại nó sẽ không để mặc cho tôi khống chế đâu, chỉ là châm chọc một chút, nó cũng nên nhận một chút giáo huấn.”

“Vâng, phu nhân.”

“Còn nữa, đã sắp xếp người tiền vào nhà trẻ chưa? Đứa bé Tạ An kia nhất định phải ở trong tay chúng ta. Không chỉ có thể dùng đệ uy hiệp Tạ Trì Thành, còn có thể bồi dưỡng nó từ nhỏ.”

Khống chế được Tạ An trong tay, nuôi dưỡng ở bên cạnh, không sợ thằng bé cùng mình không thân nữa, chờ khi thăng bé đó lớn lên sẽ là con dao trong tay bà ta, so với Tạ Trì Thành thì dễ dùng hơn nhiều.

Lão quản gia nơm nớp lo sợ nói: “Nhà trẻ không t thê bồ trí người vào được. Cơ cấu tổ chức của bọn họ không rõ, lại thêm canh phòng nghiêm ngặt, không tiếp nhận nhân viên từ bên ngoài lân vào.”

Sắc mặt của lão phu nhân càng khó coi hơn: “Chút việc cỏn con này cũng làm không được, lũ phế vật!”

Lão quản gia không dám lên tiếng.

“Gọi Diệp Như Mạn đến cho tôi. Tôi muôn hỏi rõ chuyện của Diệp Như Hề một chút, còn nữa, đề xem năm đó tại sao cô ta lại ngôi ThÌU Lão phu nhân nở một nụ cười gian trá, đem những lời còn lại nói ra khỏi miệng.

“Đã có một chậu nước. bản, vậy đổ thêm vài chậu nước bản nữa, thì có làm sao? Tôi ngược lại thực sự rất mong chờ nhìn thây thằng nghiệt tử kia sẽ lộ ra sắc mặt thê nào.

Lão phu nhân vui vẻ mỉm cười.

Nhưng quản gia lại âm thâm thở dài trong lòng, đến khi nào phu nhân mới hiểu” được nhà họ Tạ đã không còn là nhà họ Tạ năm đó nữa, phụ nhân cũng không còn là người câm quyền nói một không hai của năm đó.