Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 416






Chương 409

“Nhưng chỉ riêng lực lượng trên biển của chúng ta căn bản không đủ đề tra Ba ngày sau.

Đảo cá mập.

Sau vụ tắn công khủng bố kia, tất cả tin tức đều bị phong tỏa, không có tin tức nào khác lọt ra ngoài, các tòa nhà bị hư hại trên đảo cũng đang được sửa chữa.

Mọi thứ im ắng như chưa từng có một vụ Ôn ào nào xảy ra.

Cố Cẩm Minh tìm một vòng, mới thấy anh trai mình đang đứng ở boong tàu phía trên.

“Anh hai, anh làm gì ở đây vậy?”

Ánh mắt của Cô Lăng Hiên nhìn về phía bờ biển và nói: “Em vẫn chưa tìm thầy người sao?”

Cố Cảm Mình dừng một chút, cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Trì Thành rút hết tất cả người về rồi, anh, anh vẫn đang tìm sao?”



“Ừm.”

“Nhưng chỉ riêng lực lượng trên biển của chúng ta căn bản không đủ đề tra phải lo lắng gì nữa rồi.”

Cố Cẩm Minh nói đến đây còn có chút vui mừng, nhưng Cô Lăng Hiên ngay cả một tia vui mừng cũng không thê hiện ra, trong lòng anh nặng tríu, như thể anh đã Ìàm sai điều gì đó.

“Cẩm Minh, em hãy điều tra thông tin của Diệp tiểu thư cho anh.”

“Không, anh? Anh đang nói thật đấy à? Anh, anh sẽ không phải…”

Cố Lăng Hiên không hài lòng nói: “Chú ý lời nói.”

Cố Cẩm Minh nuốt hết những lời còn lại xuống, nhưng vẫn không thê hiểu được tính tình kỳ lạ của anh trai mình.

“Anh hai, anh rất quan tâm đến người phụ nữ kia sao?”

Cố Lăng Hiên không thể nói loại cảm giác này, anh chuyên chủ đề: “Em đã tận mắt nhìn thây cô ấy chưa? Ý anh là, ở khoảng cách gần.”

Cố Cẩm Minh cần thận hồi tưởng một chút, ngoại trừ tình cờ đụng phải trên đường đua xe lần kia, gặp qua một lân bên ngoài, cũng không có nói chuyện quá sâu.



“Không có đúng không? Nếu có, có lẽ em sẽ hiêu được cảm giác này.”

“Cảm giác gì?”

Lần này, Cố Lăng Hiên im lặng lâu hơn.

“Cảm giác của người thân.”

Anh dùng một từ thích hợp hơn một chút đề mô tả cảm giác đó.

Cố Cảm Minh sững sờ cười: “Anh hai, anh điên rôi. Anh không nghĩ cô ây là em . gái chúng ta chứ? Không thể nào, cô ây họ Diệp, cô ây là con gái của nhà họ Diệp.”

Có Lăng Hiên cũng cảm thấy mình điên rôi, quệt mũi nói: “Quay về thôi.”

Hai người trở lại khách sạn Santa Rolia, nhưng khi vào thang máy thì vô tình va chạm với một cô gái, đội phương trực tiếp ngã xuông đất, túi xách trên tay cũng rơi xuống.

“Xin lỗi, cô không sao chứ?”

Cố Lăng Hiên đỡ người đó đứng dậy.