Chương 353
“Thật xin lỗi.”
Tạ Trì Thành ấn vào huyệt thái dương và nói: “Đừng gặp lại Lục Tư Viễn nữa. Tôi không thê đảm bảo mình sẽ làm gì với anh ta đâu.”
Mặc dù trước đó không lâu Diệp Như Hề còn đồng ý làm bạn với Lục Tư Viễn, nhưng cô cũng không ngu ngốc đến mức sẽ chọc giận Tạ Trì Thành vào lúc này, cô nói: “Được.”
“Bây giờ, cùng trở về thôi.”
Diệp Như Hề không kháng cự, cô ngoan ngoãn theo Tạ Trì Thành rời đi, sau đó gửi tin nhắn cho Trịnh Miêu Miêu răng cô đã rời bữa tiệc sớm và bảo cô ây nói với Trương Trạch một tiếng.
Đêm hôm đó, Diệp Như Hề xém chút không còn sông mà xuống được giường.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, trời đã ngả xế chiêu, người đàn ông bên cạnh cũng đã không thấy bóng dáng đầu.
Diệp Như Hề nằm trên giường đau đón, ngay cả quay người cũng không dễ dàng.
Cô bực mình đập vào chỗ trống bên cạnh một cái rồi nói: “Đồ khốn nạn”.
“Thiếu phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong rôi, thiêu gia căn dặn cô tỉnh lại thì nhớ ăn. Sau khi ăn xong SẼ có tài xế đưa cô đến một noi.”
“Hả? Đi đâu vậy?”
“Thiếu gia không có nói nhiều, nhưng cô đi rồi sẽ biết.”
Diệp Như Hề không hiểu ra sao, nhưng cũng không bồi rồi. Sự thẳng thăn của hai người ngày hôm qua. đã làm gánh nặng của cô giảm đi nhiều.
Muốn ở trước mặt Tạ Trì Thành diễn kịch, thực sự quá khó.
Trong lúc dùng bữa, Diệp Như Hề nhận được một tin nhăn từ Tạ Trì Thành.
[Tỉnh dậy chưa?] Diệp Như Hề thuận tay đáp lại: [Dậy rôi, lát nữa muôn đưa em đi đâu vậy?] [Xem ra là tôi không cống hiến đủ sức lực, cho nên em mới dậy sớm như vậy. ] Diệp Như Hề cảm thấy miếng cơm dang dở này, mình ăn nuôt không nổi nữa.
Cuối cùng cũng đè nén được sự xấu hồ trên mặt xuống, Diệp Như Hề né tránh ánh mất tràn đây ý cười, của Bác Chung, chủ động nói: “Tiểu An và Nhạc Nhạc đang ở đâu vậy?”
Hôm nay là cuối tuần, Tiểu An và Nhạc Nhạc lẽ ra phải có mặt ở nhà, nhưng vừa tỉnh dậy cô đã không thấy hai đứa nhóc kia đâu cả.
Bác Chung nhìn đồng hồ, cười nói: “Trước khi thiệu gia rời đi, cậu ây đã dặn dò hai cô cậu ây không được quây rây cô, cho nên tiêu thiêu gia và tiêu tiêu thư đã đi tham gia lớp học.
năng khiếu, chắc cũng sắp trở về rồi.’ Vừa nói xong chưa được bao lâu, thì cô đã nghe thây giọng nói của hai đứa trẻ.
“Anh trai, anh chờ em với.”
“Nhạc Nhạc, cần thận một chút, để anh dắt em.”
“Vâng ạ.”
“Mami hẳn là đã tỉnh dậy rồi nhỉ, a, mami?2”
Khi Tạ An trông thấy mẹ, cậu bé lập tức dắt tay em gái của mình và bước nhanh đến.
Diệp Như Hề ôm lấy hai đứa nhỏ, một trái một phải, lần lượt hôn lên má của hai đứa nhỏ mỗi đứa một cái.
“Lớp học năng khiếu vào buổi sáng có gì thú vị không?”