Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 229






Chương 232

Diệp Như Hề từ ng câu từng chữ nói: “Năm đó, người gây chuyện chạy trốn đó không phải là con.

Một câu này vừa nói ra, ánh mắt Vụ Bình hiện lên một tia dữ tọn, nhưng rất nhanh, lại trấn định trở lại.

Diệp Kiến Nam hung hăng nhíu mày, nói: “Không phải con? Không phải con thì tại sao con lại phải ngôi tù?

Cảnh sát sẽ không bắt sai người.”

“Người gây chuyện chạy trồn năm đó là Diệp Như Mạn, năm đó, dì Vụ dùng cái chêt của cha đề uy hiếp con, nêu con không muôn gánh tội thay, như vậy việc chữa trị của cha sẽ tạm ngừng.”

Lúc vừa nói ra những lời này, trong lòng Diệp Như Hề buông lỏng, một phân tội danh này, cô đã phải thay người ta gánh 6 năm, hiện tại, cha đã tỉnh lại. Cô ta không có lý do gì đề tiếp tục gánh vác nữa.

Diệp Như Hề lấy ra đoạn ghi âm lúc ây, ân xuông.

Vu Bình vẫn bình tĩnh ngồi như cũ.

Sắc mặt Diệp Kiến Nam càng lúc càng càng khó coi.

“Bà ta ép con phải chịu đựng, không tiết lộ mọi chuyện ra ngoài, còn tính toán bán con cho đối tác để bàn chuyện làm ăn.”



Diệp Như Hề chần chờ một chút, vẫn không nói ra suy đoán về vụ tai nạn xe cộ của cha mình, chỉ vì, cô căn bản còn chưa có tìm được chứng cứ, nêu nói ra, thì cha cũng chỉ nghĩ cô lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được mẹ kê.

Diệp Kiến Nam trầm mặc thật lâu, nhìn về phía Vu Bình, nói: “Tiểu Hề nói chính là sự thật ư?”

Vu Bình cũng không nói thêm lời nào, chỉ là đỏ mắt, xoa nước mắt, dáng vẻ giỗng nhữ đang chịu ủy khuất lớn.

Diệp Kiên Nam nắm chặt nắm tay, nói: “Tiểu Hề, con có chứng cứ không?”

Lòng Diệp Như Hề trầm xuống, vẫn là thập giọng nói: “Cha, con không có chứng cứ, nhưng chuyện con không làm, con sẽ không thừa nhận, năm đó, con chỉ vì cứu cha mà thôi.”

Vu Bình khóc lóc nói: “Tiểu Hề, ta biết con không thích ta, con không phải con gái do ta sinh ra, cho dù ta có đối xử với con như thế nào, đều sẽ nói mẹ kế không tốt, ta cũng không trách con, nhưng Mạn Mạn là em gái của con. Con…con sao con có thê oan uồng cho nó được chứ…

Diệp Như Hề nồi giận, nói: “Năm đó chủ nhân chiếc xe kia là của Diệp Như Mạn! Là quà sinh nhật bà tặng cô ta! Làm sao tôi có tư cách mà chạm vào hả?”

“Mạn Mạn luôn luôn thích người chị như con, con muôn lái xe, con bé không nói hai lời liền cho con mượn, Như Hà, làm người cũng phải có lương tâm.”

Diệp Kiến Nam hô to một tiếng: “Đủ rôi!”

Diệp Như Hề vừa định nói cái gì, lại đối diện với ánh mắt của cha, hô hấp cô như ngừng lại, run rây nói: “Cha, Ga Không tin con đúng không?”

Nhự vậy ánh mắt nghỉ ngờ như vậy khiến cho tia chờ đợi cuỗi cùng trong lòng Diệp Như Hề đều rách nát.

Diệp Kiên Nam cắn răng một cái, nói: “Như Mạn là em gái của cọn, sao nó có thể hãm hại con rồi? Tiểu Hề, ta đã dạy con nói dối lúc nào vậy hả? Gây ra lỗi lần cũng không quan trọng, nhưng hiện tại ngay cả can đảm để thừa nhận con cũng không có!”