Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 17






Tạ An yếu ớt gọi một tiếng.
Giống như cậu bé tìm được đồng minh vậy, chậm rãi dịch tới chỗ Diệp Như Hề , duỗi tay ôm lấy cô.
Diệp Như Hề bị cậu bé gọi một tiếng chị mà hoàn hồn, mềm lòng không thôi, nhịn không được xoay tay lại ôm lấy cậu, cô nói: “Đau ở chỗ nào thế?”

“Bụng…Rất đau
“Cháu ăn phải đồ gì lạ à? Sao lại đau như thế?”
“Kem….”
Mọi người lại sợ ngây người một chút. Tiểu thiếu gia từ khi tiến vào bệnh viện bắt đầu cũng không hề mở miệng nói một từ, ai tới hỏi cậu bé cũng không hé răng, cứ cố chịu đau như thế, còn khiến những người muốn tiếp cận phải rời đi.
Kết quả, tiểu thiếu gia lại thân cận với một người phụ nữ khó hiểu như vậy ư?
Còn có, giọng điệu này không phải đang làm nũng đó sao?

Ngay cả Tạ Trì Thành cũng nghĩ không ra lý do, thậm chí còn cảm thấy cảnh tượng Diệp Như Hề ôm Tạ An lại trông thật hài hòa.
Anh đè nén suy nghĩ quái dị trong lòng rồi nói: “Rời khỏi nơi này, ngay lập tức!”
Nghe vậy, Tạ An càng thêm dùng sức ôm chặt lấy Diệp Như Hề.
Đôi mắt đều đã ngấn nước, hơn nữa cậu bé có khuôn mặt đúng là rất giống Nhạc Nhạc, khiến Diệp Như Hề không có cách nào từ
chối được.
“Tạ tiên sinh, anh đừng có hung dữ với cậu bé nữa, có thể là do cậu bé ăn nhiều kem quá nên đau bụng, đau đến ra mồ hôi lạnh, anh còn hung dữ với nó thì đúng thật là quá đáng.”
Tạ An nhịn không được ngẩng đầu, nhìn daddy, trong ánh mắt cũng thoáng lên vẻ lên án.
Hai khuôn mặt cùng chung biểu cảm đồng thời nhìn về phía anh, tuy là định lực của Tạ Trì Thành đủ cao, nhưng giờ phút này đã có chút gục ngã.
Lúc này, có một bác sĩ đột nhiên hô một tiếng: “Tiều thiếu gia cùng cô ấy rất giống nhau nha!”
Những lời này tựa như một quả bom được ném vào trong nước, nháy mắt nổ tung!
Mọi người cũng mới phản ứng lại, cũng không phải như vậy sao!
Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ lại có sáu bảy phân tương tự! Nói là con trai cô còn có người tin nữa!
Nhưng rõ ràng tiểu thiếu gia là con trai của giám đốc Tạ, giám
đốc Tạ cũng đã có vị hôn thê, vị hôn thê cũng là phu nhân tương lai của giám đốc Tạ còn thường xuyên tới bệnh viện này.
Cho nên, dù thế nào thì người phụ nữ này cũng không thể là mẹ của cậu bé được.
Không phải là mẹ con, trên đời này còn có người lớn lên giống nhau đến thế sao?
Trùng hợp ư?
Ánh mắt Tạ Trì Thành chợt trở nên thâm trầm chút, dường như bấy lâu nay anh đã xem nhẹ
chuyện này.
Nhạc Nhạc lớn lên rất giống Tạ An, mà Tạ An lại cùng Diệp Như Hề lớn lên giống nhau.
Hơn nữa, Tạ An cùng Diệp Như Mạn lại trông không giống nhau.
Chẳng lẽ…
Đáy lòng Tạ Trì Thành đáy lòng sinh ra một tia nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Thấy đối phương không nói lời nào, Diệp Như Hề cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn can đảm nói
“Giám đốc Tạ, nếu anh tin tưởng tôi thì xin để tôi cho cậu bé uống thuốc đi.”
Thấy đứa nhỏ này rõ ràng rất kháng cự khi bác sĩ tới gần, nhưng như vậy lại không thể uống thuốc, tuổi còn nhỏ như thế thì chịu đựng thế nào đây?
Tạ Trì Thành híp mắt nhìn cô, tựa hồ như đang xem xét mục đích của cô.
Chung Thúc nhịn không được tiến lên, thấp giọng nói: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhỏ, chịu đựng không được cơn đau.”
Tạ Trì Thành cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, “Đều đi ra ngoài đi.”
Đoàn bác sĩ, y tá lập tức rời khỏi phòng bệnh, ngay cả bản thân Tạ Trì Thành cũng rời đi.
Chờ sau khi phòng bệnh trống không, Diệp Như Hề lập tức đi lấy thuốc cùng ly nước đặt ờ bên cạnh.
“Người đều đã đi rồi, chúng ta uống thuốc trước đi, được không?”
Tạ An lắc đầu.