Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 158






Chương 160

Tạ Trì Thành trực tiếp đạp chân ga, tăng tôc phóng thăng.

Tốc độ nhanh đến đáng sợ.

Diệp Như Hề siết chặt dây an toàn, nói: “Anh,…. anh lái chậm một chút!”

Tạ Trì Thành lại làm như không hề nghe thây, ánh mắt lạnh lùng, hai tay năm chặt vô lăng, toàn thân đều tản ra áp suất thập.

Diệp Như Hề có cảm giác như thân xác cô đang chạy phía trước, còn linh hôn thì đang đuôi theo phía sau, cộng thêm nửa ly rượu kia đang gia tốc lên men trong dạ dày, đâu óc đều bị cồn làm cho tê liệt.

Tạ Trì Thành trong lòng tràn đầy tức giận, ngay cả chính anh cũng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, loại cảm xúc không kiềm chế được này khiên cả người anh sôi trào.

Không có ai biết, khi nhìn thấy Lục Tư Viên năm lây tay Diệp Như Hề, anh xém chút nữa muốn phế đi tay của Lục Tư Viễn.

Tuy rằng xử lý nhà họ Lục kia có chút phiên phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức một chút mà thôi.



Những gì thuộc về anh néu bị người khác chạm vào, kẻ đó sẽ phải trả giá đăt cho hành động của mình!

Ngay lúc anh đạp ga mạnh hơn, một loạt âm thanh nức nở vang lên bên tai anh.

Tạ Trì Thành ngơ ngác một chút, chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở ven đường, nghiêng đầu nhìn sang.

Người phụ nữ đang ngồi bên ghê phụ kia đang co ro thân thê, ôm thật chặt dây an toàn, vẻ mặt bất lực, đôi mắt ướt át chớp chớp, thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, hàng lông mi cong vút treo từng giọt nước ướt nhòe, tựa như cánh quạt nhỏ.

Đôi mội hồng phấn, mềm mại bị cắn đện trăng bệch, hai gò má ửng hồng nội bật trên khuôn mặt khiến người ta càng thêm thương tiếc, đặc biệt là cặp mắt còn mang theo vẻ uất ức kia.

Trong nháy mắt, Tạ Trì Thành bị mê hoặc.

Diệp Như Hệ thực sự hoảng sợ, tốc độ quá nhanh, nhiêu lân suýt chút nữa đã đụng phải xe khác, đúng là dọa cô sợ chết khiếp.

Thêm vào đó, tửu lượng của cô rất kém, men say khiên cô mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, cô không kìm được mà rơi nước mắt.

Cô thật sự thầy rất ám ức.

“Em khóc lóc cái gì?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Giọng nói của Tạ Trì Thành nhẹ nhàng đên khó tin, thậm chí ngay cả anh cũng không nhận ra.



Hết lần này đến lần khác, giọng điệu của anh càng trở nên nhẹ nhàng hơn thì Diệp Như Hề lại càng thêm tủi thân.

Cô vốn không hề chọc tức anh, tại sao anh lại dọa cô đến mức này?

“Đồ khốn…Anh đúng là một tên khốn!”

“Này, đổi từ khác đi.”

“Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Đồ khón kiếp!”

“Em không còn từ nào khác ngoài từ khôn kiệp sao?”

Diệp Như Hề bị kích động nên càng thêm âm ức, cô thu mình lại chặt hơn, không nói một lời nào.

Tạ Trì Thành cảm thây cô như vậy thật thú vị, anh ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, cũng không nông lãm, hắn là không uống nhiều, với tửu lượng này mà còn dám tới quán bar sao?

Tạ Trì Thành thấp giọng, nói: “Say rồi sao?”

Diệp Như Hề mím chặt môi, không nói lời nào, nhẹ nhàng nấc lên một cái, rồi vội vàng che miệng lại, giống như có chút khó chịu.