Đầu óc của người đàn ông này có vấn đề à?
Diệp Như Hề tự nhủ trong lòng là phải kiên nhẫn không được nổi nóng, cô nói: “Tạ Trì Thành, bây giờ cái anh cần quan tâm không phải là tôi có uống rượu hay không, mà là chuyện liên quan đến vị hôn thê của anh.”
Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng, nói: “Chờ một chút.”
Điện thoại bị cúp máy.
Vẻ mặt của Diệp Như Hề lúc này chính là không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó dứt khoát mỉm cười, rồi phớt lờ nó.
Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Diệp Như Hề đã va vào lồng ngực nồng nặc mùi rượu xen lẫn hương chanh, người đó ôm chặt lấy cô.
Diệp Như Hề giật mình, theo bản năng muốn đẩy ra, bên tai lại truyền đến một giọng nói khàn khàn.
“Tiểu Hề, Tiểu Hề, Tiểu Hề…”
Liên tục gọi tên cô, mang theo một tia thống khổ đau lòng.
Diệp Như Hề sững người, lập tức dừng động tác lại.
Lục Tư Viễn ôm chặt lấy cô, trong góc tối mờ mịt dường như trên thế giới này chỉ còn cỏ bọn họ, mà anh ư cũng ước trên đời này chỉ còn bọn họ thôi, để người anh yêu sẽ không nhẫn tâm rời đi.
“Tiểu Hề, em đừng đi có được không…”
Diệp Như Hề thở dài nói: “Lục Tư Viễn, anh say rồi.”
“Tiểu Hề, đừng đi, đừng đi…”
Lục Tư Viễn há miệng ra, mùi rượu lập tức xộc vào mũi, anh xém chút đã hôn trúng cô.
“Lục Tư Viễn, anh buông tay ra trước đi, anh say rồi, đừng nói nhảm nữa, thả em ra trước đi.”
Nhưng Lục Tư Viễn càng ôm cô chặt hơn, như thể ạnh đang ôm lầy bảo bối quan trọng nhất.
“Tiểu Hề, anh có chỗ nào không tốt, em nói cho anh biết đi, anh có chỗ nào kém hơn so với người đó, anh có thể thay đổi.”
“Lục Tư Viễn, anh đang nói bậy bạ cái gì vậy?”
“Đừng chọn người đó nữa, có được hay không? ở lại với anh, em muốn thế nào anh cũng có thể thay đổi.”
“Lục Tư Viễn!”
“Anh sẽ làm tốt hơn, sáu năm, anh ở nước ngoài cố gắng sáu năm, chính là vì muốn trở về có thể cho em một chỗ dựa, Tiểu Hề, đừng đẩy anh ra xa, mất đi em, anh không biết phải làm thế nào để kiên trì nữa…”
Lục Tư Viễn cảm thấy miệng rất đắng, còn đắng hơn cả rượu, trong đầu hỗn loạn chỉ có một ý nghĩ, Tiểu Hề của anh ta đã thuộc về người khác, muốn rời xa anh.
Sáu năm trời ròng rã, trải qua không biết bao nhiêu ngày đêm, anh đều dựa vào ý nghĩ này mà chống đỡ, vì để có đủ nền móng vững chắc, anh cố gắng không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ gia đình, tất cả những thứ hiện tại đều là tự mình đổi lấy.
Nhưng đột nhiên, nguyên nhân khiến anh kiên trì được đến bây giờ, đã không còn nữa.
Anh không biết làm thế nào để có thể chịu đựng nỗi đau đớn này.
Rượu xông lên não, xua tan đi lý trí kiêu ngạo của anh, chỉ còn lại sự xúc động đang chi phối cơ thể, không để ý đến phong thái của một người đàn ông, giờ phút này anh chỉ muốn hung hăng ôm cô thật chặt.
Diệp Như Hề có chút khó chịu nói: “Lục Tư Viễn, đừng phát điên nữa, buông ra, có người trông thấy bây giờ!”
“Tiểu Hề, em cho anh một chút thời gian nữa, anh sẽ chứng minh bản thân mình, em đừng vứt bỏ anh nhanh như thế, chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian…”
Lục Tư Viễn buông tay ra, ánh mắt dịu dàng trước kia giờ phút này lại tràn đầy tuyệt vọng cùng chua xót, còn có một tia khẩn cầu.
Một Lục Tư Viễn ưu tú như vậy, từng là nhân vật hô gló hô mưa tại Đạl học Đế Đô, là Lục thiếu gia danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Lục, bây giờ lại lộ ra bộ dạng uỷ khuất, thỏa hiệp với cô như vậy.
Cho dù có chuẩn bị nhiều lời hung ác kiên định đến mức nào, nhưng vào lúc này,
Diệp Như Hề phát hiện chính mình không thể nói ra khỏi miệng.
Sự im lặng của Diệp Như Hề đã dấy lên niềm hy vọng mới cho Lục Tư Viễn. Anh nắm bả vai cô, thấp giọng nói: “Tiểu Hề, em có nhớ không? Anh đã từng hứa với em rằng sẽ cho em một chỗ dựa vững chắc, để em có thể làm điều em muốn làm. Lời hứa này trễ đến sáu năm. Hiện tại, anh có thể làm được rồi. Em có thể cho anh một cơ hội được không?”
Diệp Như Hề trầm mặc một lúc, tránh đi ánh mắt nóng rực của anh, nói: “Lục Tư Viễn, chuyện đã qua rồi, chúng ta vẫn có
thể làm bạn mà.
Lục Tư Viễn tựa như gầm nhẹ mà thốt ra những lời này: “Anh không muốn làm bạn của em!”
Diệp Như Hề không tức giận, mà nhẹ nhàng rút tay ra, lùi lại một bước.
“Mối quan hệ lúc này là giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho chúng ta, Lục Tư Viễn, em không nghĩ chúng ta có thể quay lại được.”
Lục Tư Viễn ngây người nhìn cô.
“Tiểu Hề, em thật sự rất tàn nhẫn.”