Thấy anh không có ý buông tay, Diệp Như Hề có chút gấp, khẽ cắn môi nói: “Nhạc Nhạc còn đang đợi tôi trong bệnh viện. Tôi đã hứa với con bé sẽ đi cùng nó đến kiểm tra sức khỏe. Con bé sẽ rất sợ.”
Lửa giận trong đáy mắt Tạ Trì Thành biến mất ngay lập tức, tăng thêm vẻ phức tạp, thấp giọng nói: “Tôi đưa em đi.”
Diệp Như Hề ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối, mặc dù cô không hiểu thái độ của Tạ Trì Thành, nhưng ưu tiên hàng đầu là nhanh chóng ở cạnh Nhạc Nhạc.
Trong xe, Diệp Như Hề kéo gương xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình, nhanh chóng lục trong túi lấy cây son đỏ, che đi đôi môi tái nhựt.
Lúc dừng đèn đỏ, Tạ Trì Thành liếc cô một cái rồi đột nhiên nói: “Diệp Như Hề, em muốn tự mình nuôi Nhạc Nhạc sao?”
Động tác Diệp Như Hề dừng lại, đem son môi cất vào, vỗ nhẹ lên má làm ửng hồng một chút rồi mới nói: “ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Anh dùng ngón tay gõ vào vô lăng và nói: “Chưa từng nghĩ qua tìm cho Nhạc Nhạc một người cha sao?”
Sắc mặt Diệp Như Hề đông cứng lại, giọng điệu mang theo đề phòng, nói: “Tạm thời tôi chưa nghĩ đến việc này.”
Tạ Trì Thành không tiếp tục nói nữa, kết thúc chủ đề kỳ lạ này.
Diệp Như Hề nhìn sắc mặt của anh ta có chút kỳ quái, đó là vẻ mặt khó hiểu, cô nghĩ đến vấn đề mình đã bỏ qua.
“Anh…sao lại ở đây?”
Cô ngã bệnh, mở mắt ra người đầu tiên cô thấy là Tạ Trì Thành, điều này thật không thể tin được.
Mà…anh hình như còn nắm tay cô?
Tư thế kia, là tiện cho việc truyền dịch sao?
Nhưng, Tạ Trì Thành là loại người sẽ làm những chuyện như vậy sao?
Không đúng, thân phận của anh căn bản không có khả năng, thậm chí là không cần thiết.
Tạ Trì Thành cười lạnh, nói: “Có người gọi điện thoại tới cho tôi, nói rằng em sắp chết.”
Diệp Như Hề không thể nhớ ra chuyện tại sao cô lại bị ngất đi, nhưng dáng vẻ của Tạ Trì Thành rõ ràng không muốn nhiều lời, cô cũng không tiếp tục hỏi, mà chỉ nở một nụ cười đầy áy náy.
“Cảm giác luôn phải làm phiền đến anh, thật sự xin lỗi.”
“Em biết vậy là tốt.”
Diệp Như Hề khó chịu ảo não, miệng của người này sao lại độc như vậy, hết lần này đến lần khác cô nói gì cũng trái ngược với miệng lưỡi độc địa của anh.
Nhưng
Cô luôn gặp được anh ở những thời điểm bản thân thảm hại nhất.
Diệp Như Hề ngơ ngác suy nghĩ một lúc, bắt đầu từ khi nào, cô lại dính líu nhiều đến Tạ Trì Thành như vậy nhỉ?
Cô luôn cảm thấy có nhiều chuyện không phải trùng hợp đến vậy, dáng vẻ Tạ Trì Thành xuất hiện luôn mang theo một loại hàm ý sâu xa, giống như có một số lúc, anh nhìn ánh mắt của cô đều có vẻ như thế.
Diệp Như Hề chưa bao giờ tự tin thái quá, cô vẫn cho rằng anh là bởi vì mối quan hệ của Diệp Như Mạn.
“Giám đốc Tạ, tại sao anh lại muốn giúp tôi?”
“Có việc thì là Tạ Trì Thành, còn không có việc gì thì lại là Giám đốc Tạ?”
Bị chế giễu một câu, Diệp Như Hề lập tức trở nên lúng túng.
“Ý tôi không phải như vậy.”
Tạ Trì Thành cong khóe môi, nói: “Nếu muốn cùng tôi phủi sạch quan hệ, cũng không cần xưng hô như vậy.”
Diệp Như Hề gần như muốn tìm một cái lỗ để chui vào, người ta rõ ràng đã giúp cô rất nhiều, vậy mà cô vẫn còn nghi ngờ động cơ của người khác, quả thực có hơi quá đáng.
Huống hồ, trên người cô cũng không có đồ vật gì có thể khiến một người như Tạ Trì Thành cảm thấy có lợi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tạ Trì Thành cười hừ một tiếng, vẻ mặt bất ngờ.
Diệp Như Hề do dự.
-»
Một lúc sau, cô đang định nói chuyện, nhưng điện thoại di động của Tạ Trì Thành chợt reo lên, cô lập tức im lặng.
Tạ Trì Thành đeo tai nghe Bluetooth vào, sắc mặt nhàn nhạt.
“ừm, ngày mai gửi cho tôi, đừng để có sai sót gì xảy ra, ngoài ra, chỉnh sửa danh sách một chút. Hả?”
Tạ Trì Thành nhìn thoáng qua Diệp Như Hề, sau đó cắn răng hừ lên một tiếng, nói: “Đừng tọc mạch.” – Thế là trực tiếp cúp máy.
Diệp Như Hề nhạy cảm phát hiện ra, vừa rồi ánh mắt của Tạ Trì Thành thực sự là đang nhìn cô.
“Nếu anh có việc, tôi có thể tự mình đi…Không làm phiền anh nữa.”
“Việc em làm phiền đối với tôi cũng không thiếu chút chuyện này.”
H
H
CÔ không có cách nào phản bác.
“Đến rồi.”