Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 13






“Bà đưa Nhạc Nhạc mang đi đâu
Những gì mang nợ cha, cô đã trả đủ, nhưng Nhạc Nhạc là điểm mấu chốt cuối cùng của cô, ai cũng không thể đụng vào!
Vu Bình buông chén trà, mang vẻ chán ghét nói: “Đây là thái độ cùa mày khi nói chuyện với mẹ mình hay sao?”
Diệp Như Hề châm chọc nói: “Bà vốn không phải mẹ tôi.”
“Quả nhiên là đồ không có giáo dục, nhà tù không dạy dỗ mày cho tử tế đã thả mày ra rồi, vì sợ
bị người ngoài nói con gái nhà họ Diệp chúng ta không có giáo dục, từ nay về sau, mày hãy ở lại nơi này.”
Diệp Như Hề kinh ngạc, “Ý của bà là gì?”
“Ngay cả cái đồ nghiệt chủng
kia…mày cũng không cần lo
lắng, tao đã sắp xếp cho nó chuyển viện rồi, tìm được bác sĩ tốt hơn, nếu mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ cho nó tiền trị liệu, nếu không hậu quả mày rất rõ ràng.”
Diệp Như Hề không có ngây thơ
đến mức cảm thấy Vu Bình không nhẫn tâm nhìn cô và con mình bơ vơ nên mới chịu đựng đưa hai mẹ con về.
“Không cần, tôi có thể tự mình chăm sóc con bé, đem Nhạc Nhạc trả lại cho tôi, nếu không, tôi sẽ lật lại bản án.”
Sắc mặt Vu Bình không đổi, bà ta nói: “Mày nói bậy cái gì thế, tự mình đã làm sai chuyện, còn muốn được chạy thoát? Tại sao tao lại nuôi dạy ra đứa con gái như mày nhỉ!”
Diệp Như Hề còn là cô bé của 6
năm trước , cô đã sớm không còn sợ hãi trước mấy lời nói như vậy rồi.
Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Đưa Nhạc Nhạc trả lại cho tôi, tôi và con tôi căn bản không hề muốn có chút liên hệ nào với các người.”
Vu Bình tự thấy bản thân đã xử lý mọi chuyện rất tốt, không tồn tại khả năng lật lại bản án, liền trấn định lại rồi nói: “Không có người nào sẽ tin tưởng lời mày nói đâu.”
“Phải không? Năm đó tôi tình nguyện chịu ngồi tù, bà thật sự
cho rằng tôi không có để lại một nước đi nào sao?” Diệp Như Hề nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Vu Bình lập tức biến đổi.

“Nhạc Nhạc đang ở nơi nào?” Diệp Như Hề lạnh giọng ép hỏi.
Vu Bình đứng lên, trong lòng nảy lên một kế, lại nói:
“Diệp Như Hề, mày mang theo một đứa nhỏ thì có thể đi nơi nào đây? Tao đã hỏi thăm qua, tiền thuốc men của đứa nhỏ đó ở bệnh viện thường xuyên nợ nần, mày căn bản không đủ sức kham nổi chi phí chữa bệnh, hơn nữa mày lại không có bằng tốt nghiệp, lại từ ngồi tù ra, rất khó để tìm được công việc đúng không?”
“Không nhọc lòng bà phải quan tâm.”
“Cho dù có nói như thế nào thì chúng mày cũng đều là người của nhà họ diệp, cha mày tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy cháu gái mình bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chết đâu.”
“Rốt cuộc là bà muốn làm cái gì.”
“Không có gì khác, Như Mạn đã đính hôn, tao không hy vọng có bất luận khả năng gì mang tính uy hiếp đến cuộc hôn nhân của con bé, còn có thể diện của nhà họ Diệp tao cũng cần phải bảo
vệ, miễn cho người khác nói bọn tao khắt khe với con ghẻ, sau khi ra tù thì người thân không chịu nhận.”
Diệp Như Hề căn bản không tin lời bà ta nói, nhưng lấy cớ này về mặt ngoài thì quá ổn thỏa.
Hơn nữa, bệnh tình của Nhạc Nhạc đúng là không thể kéo dài thêm nữa.
Nếu có thể cho cô một chút thời gian cô tuyệt đối có thể dựa vào chính bản thân mình cứu Nhạc Nhạc, nhưng, hiện tại bệnh tình của Nhạc Nhạc quả thật không
thể kéo dài thêm được nữa.
Sau khi tự cân nhắc, Diệp Như Hề biết rõ hiện tại Nhạc Nhạc đang nằm trong tay bà ta, cô cũng không có chứng cứ lật lại bản án, muốn tìm được chứng cứ và trở nên cứng cáp hơn cũng cần phải có thời gian.
“Được, tôi có thể ơ lại, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi cần phải được nhìn thấy Nhạc Nhạc mỗi ngày.”
“Không được. Một tuần một lần.”