Sự tình liên quan tới mặt mũi, Tạ Trì Thành dù có bận rộn trăm công nghìn việc cũng phải giải quyết, anh bảo Lâm Tử Ngang điều tra xem chuyện là như thế nào.
Lâm Tử Ngang gần đây cũng đang bận rộn với Tạ Trì Thành cùng nhau đối phó người của lão phu nhân, chợt nghe thấy phải tìm hiểu một chuyện cỏn con như vậy, cũng không vui vẻ gì mà đi tra xét.
“Ông chủ! Anh làm như vậy là bóc lột nhân viên! Người tài giỏi như tôi, không phải là dành để điều tra mấy việc nhỏ như hạt mè hạt đậu xanh như vậy!”
Tạ Trì Thành chỉ lạnh lùng nhìn đối phương một cái.
Lâm Tử Ngang lập tức uể oải, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Tôi tra, tôi tra còn không được sao! Đây là anh đang đau lòng cô vợ nhỏ, giày xéo đày đọa tôi đó.”
Lâm Tử Ngang ngoài miệng thì không mấy dễ chịu, nhưng điều tra vẫn là công việc chính của anh, không bao lâu đã tra ra được, lập tức vui vẻ.
“Mẹ ơi, ông chủ, bà xã của anh rất lợi hại nha! Cô ấy vậy mà còn dám dây vào chuyện rách nát này! Cái công ty kia của Tôn Bân hoàn toàn chỉ là một cái hố sâu không đáy, cô ấy còn dám tiếp nhận!”
“ừm”
Tạ Trì Thành hiếm khi tỏ ra hứng thú với chuyện gì đó, buông xuống văn kiện trong tay
Cho dù danh tiếng của Tư Nhữ hiện tại rất tốt, nhưng ở trong mắt Tạ Trì Thành đây,
vẫn là không là cái gì cả, nếu như bày ra toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lục, có lẽ anh còn có thể liếc mắt nhiều hơn vài cái.
“Tôn Bân là con trai ngoài luồng của nhà họ Tôn, không thể trở thành người thừa kế, ném một cục diện rối rắm lại cho anh ta, một công ty game gọi là Viễn Huy, trước đó vài ngày tại vụ công ty kia làm giả sổ sách rồi bỏ trốn, chuỗi tài chính bị phá vỡ, yêu cầu ngụồn tài chính nhập cổ, nhưng trong tình huống này, không có mấy nhà đầu tư mạo hiểm dám lao vào, tuy nhiên….”
Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng mới nói: “Nói chuyện đừng có dông dài.”
Lâm Tử Ngang nheo mắt, nói: “Theo lý thuyết thì cái công ty Viễn Huy này hẳn là
nên đóng băng, nhưng là hiện tại…Bọn
họ lại đầu cơ phá giá.”
Tạ Trì Thành khá ngạc nhiên, ánh mắt lại có vẻ trở nên nghiêm túc.
“Tiếp tục.”
“Đúng vậy, chị dâu giúp Tôn Bân tạo ra một nước cờ hiểm, hiện tại đang đầu cơ phá
giá, bây giờ đã tung ra thị trường trước thời hạn, cũng sắp được niêm yết, bọn họ muốn mượn trận này để thu hồi tài chính, hấp dẫn đầu tư, nhưng mánh khóe này cũng rất rủi ro, chỉ cần sơ suất một chút đừng nói là phá sản, cái người Tôn Bân này sẽ phải gánh trên vai món nợ khổng lồ”
Nói tới đây, Lâm Tử Ngang giơ ngón tay cái lên.
“Một người dám làm, một người dám tin, trâu bò lắm!”
Tạ Trì Thành mang vẻ mặt như đang suy tư gì đó, ở trong ấn tượng của anh, Diệp Như Hề dường như không có đủ quyết đoán để làm ra những chuyện như vậy.
Tuy nhiên nghĩ đến lý lịch nổi bật trước kia cô đã có, thật ra cũng có vài phần tin được hành động này.
“Ông chủ, có cần chúng ta giúp cô ấy một phen không?”
Lâm Tử Ngang xoa xoa tay như đang chuẩn bị sẵn sàng, cách thức mạo hiểm như vậy đúng là khiến anh ấy có chút hứng
thú.
Nhưng Tạ Trì Thành lại thẳng thừng: “Không cần, trước tiên hãy quan sát trước đã.”
Lâm Tử Ngang lập tức suy sụp.
“Không cần hỗ trợ, vậy anh còn bảo tôi điều tra làm cái gì, cũng không chê việc nhiều à, hơn nữa hiện tại ra tay rất tốt nha, nói không chừng còn có thể cảm động được người đẹp.”
“Gần đây cậu nhàn rỗi quá à?”
Lâm Tử Ngang lập tức ngậm chặt miệng.
Tạ Trì Thành cầm văn kiện, lại tiếp tục lao đầu vào làm việc, dường như chuyện này cũng không có ảnh hưởng đến anh chút nào.
Diệp Như Hề bận rộn cả ngày lẫn đêm ở bệnh viện, gần như là không rời máy tính nửa bước, may mắn cô chỉ bị thương ngoài da mà thôi, còn có thể gắng gượng được.
Mắt thấy số liệu trên biểu đồ tăng dần lên, Tôn Bân mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt cũng mừng rỡ hí hửng.
Mà Tôn Bân cũng sớm bị năng lực làm việc xuất sắc của Diệp Như Hề chinh phục, đặc biệt là khi thấy sắc mặt cô không hề thay đổi gì khí nhìn vào dữ liệu trên màn hình.
Từ thiết kế phương án, thu thập số liệu, phân tích tỷ lệ thắng, lại cả việc quyết định khi nào thì nên thu vào, khi nào thì xuất ra, khi nào lên sàn, bao nhiêu vị trí, mỗi một bước đi đều khiến người đàn ông tự tin là bản thân xuất sắc như Tôn Bân cũng đều giật mình khiếp đảm.
Khi sàn giao dịch đóng cửa, Tôn Bân nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vẻ mặt khó có thể tin.
“Tôi, chúng ta đây là đã thành công rồi ư?”