“Đúng, người đã bắt được rồi, nhớ rõ đem tiền mang qua đây.”
“Tôi làm việc thì anh hãy yên tâm, đại thiếu gia nhà họ Lục không thấy được bóng dáng chúng tôi, chắc chắn không điều tra ra được gì cả.”
Nghe đến đó, Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, những người này rõ ràng chính là hướng về phía cô, không có liên lụy đến Lục Tư Viễn thì tốt rồi.
“Phần tiền còn lại hãy nhớ chuyển nốt qua cho tôi, thiếu một phân tiền thì tôi không có cách nào ăn nói với các anh em đâu.”
“Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”
“Được ròi, đến lúc đó thì liên hệ.”
Sau khi cúp điện thoại, mấy tên khác liền mở miệng.
‘Đại ca, tiền vào tài khoản chưa?
“Bọn họ không dám kì kèo.”
“Ha, vụ làm ăn này làm xong xuôi thì mấy anh em chúng ta cũng đủ thoải mái một thời gian!”
“Nhưng mà cũng phải công nhận, ả đàn bà này lớn lên thật xinh đẹp, hay là…”
Diệp Như Hề cảm giác được có bàn tay đang đặt trên mặt mình, một cảm giác ghê tởm buồn nôn lập tức trào dâng, cô cố nhịn nhục.
“Lão tam, đừng chạm vào cô ta, tao băm nát tay mày đấy!”
Kẻ được gọi là Lão tam ngượng ngùng thu hồi bàn tay, nói: “Em cũng không có làm cái gì, chỉ là ả đàn bà này quá xinh đẹp, cứ chết như vậy thì lãng phí lắm.”
“Mày đã quên quy củ rồi sao?”
“…Đã biết đại ca.”
Giọng nói còn có vẻ không cam lòng, Diệp Như Hề ở bên cạnh thì thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Như Hề cứ giả bộ bất tỉnh suốt quãng đường đi, cuối cùng bị tống vào một cái kho hàng cũ, sau khi ném cô vào đó, mấy tên bắt cóc kia liền khóa trái cửa lại.
Chờ sau khi nghe không thấy âm thanh nào nữa, Diệp Như Hề mới mở mắt ra, thở một hơi thật sâu, cố gắng sờ sờ vào túi áo của mình.
Di động vẫn còn ở nơi đó, những người này không lục soát người cô.
Nhưng dù có giãy giụa như thế nào, cũng không thể đụng tới.
Diệp Như Hề thở hổn hển một hơi thật mạnh, thật vất vả mới ngồi dậy được, cuối cùng cô cắn răng một cái, hung hăng nhảy mạnh người về phía trước.
Tất nhiên là ngã nhào, phần cằm tê rần, bị rách một lớp da, nhưng may
mắn di động bị văng ra từ trong túi áo
Nhích từng chút một cô vươn tay chạm tới điện thoại, chỉ là động tác này khiến cho cô kiệt lực.
Nhưng, càng tuyệt vọng hơn chính là, di động của cô lại không có bất cứ tín hiệu gì.
Diệp Như Hề cảm thấy gần như hết hi vọng, cô hung hăng cắn đầu lưỡi để tỉnh táo lại, nói cho bản thân biết là không thể từ bỏ.
Những người này còn chưa giết cô, thì cô vẫn còn có cơ hội, cô không thể từ bỏ, cô còn có Nhạc Nhạc cần
được chăm sóc .
Đưa điện thoại di động với lại, vẫn chưa bị hư hại, Diệp Như Hề kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, không bao lâu, cửa lại lần nữa bị mở ra.
“Đại ca, người này tại sao còn không có tỉnh lại thế?”
Diệp Như Hề biết bản thân giả vờ không nổi nữa, liền lộ ra bộ mặt dần dần tỉnh lại rồi tràn đầy hoảng sợ hốt hoảng.
Một gã đi tới mở bịt miệng cho cô.
Các người là ai? Vì sao lại bắt tôi ?
Người đàn ông dẫn đầu mang vẻ mặt dữ tợn, nói: “Vậy cũng phải tự hỏi bản thân cô xem đã đắc tội với ai.”