Dương San do dự một chút, nói: “Chị đã hỏi thăm rõ ràng, người kia rất lợi
hại, nhưng mà..giá cả có chút
cao
Cách nói có chút cao này vẫn là còn nói khiêm tốn uyển chuyển.
Nếu như là mức giá bọn họ chi trả được, Dương San đã sớm liên hệ người ta.
Diệp Như Hề không nói gì một lúc lâu, hai tay nắm chặt, lại buông ra.
“Tiểu Hề, Đừng nóng vội, nhất định sẽ
có cách mà.
Diệp Như Hề hắn giọng nói: “ Chị Dương, giúp em một chuyện đi, chị thay em liên hệ với người kia, về
chuyện tiền bạc..Cho em chút thời
gian, em sẽ giải quyết.”
“Tiểu Hề, nếu thật sự không được, chị sẽ đi liên hệ với người nhà của mình thử, chị đi năn nỉ một chút, cũng có thể lấy được tiền.”
Diệp Như Hề kinh ngạc, “Chị Dương, không phải chị không còn người nhà nào sao?”
Dương San tự giễu cười cười, nói: “Đúng vậy, chị vẫn luôn xem như bọn họ đã chết rồi, nhưng vì Nhạc Nhạc, chút mặt mũi đó có là gì.”
Diệp Như Hề thật sự cảm động, nhưng cô vẫn lắc đầu, “Chị Dương, còn chưa tới bước đó đâu, em sẽ
nghĩ cách giải quyết.
Có thể khiến một người xem người thân vẫn còn sống như đã chết, đây là chuyện đau đớn đến thế nào, nhất định là chị ấy hận những người đó chết đi được. Da mặt Diệp Như Hề còn chưa dày đến mức bắt chị Dương phải chấp nhận nỗi tủi hờn khủng khiếp như thế.
Tiền, cô đang cần rất nhiều tiền.
Tìm được cha của Nhạc Nhạc phải cần đến tiền, phí chữa bệnh của Nhạc Nhạc cũng cần có tiền, còn có tương lai của Nhạc Nhạc sau này, tất cả những chuyện này đều cần tới tiền.
Nhưng mà số tiền cô thu được từ cơ hội công ty Long Đằng trục trặc đó căn bản không đủ.
Diệp Như Hề cố đè nén áp lực này tận đáy lòng, ngày thứ hai vẫn là mang sắc mặt như thường đưa Nhạc Nhạc đi dã ngoại .
Địa điểm được chọn là công viên trung ương, vì thế Diệp Như Hề còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, còn mang cả diều theo, tối hôm qua Nhạc Nhạc còn hưng phấn thiếu chút nữa ngủ không được.
“Mami! Mami! Diều bay cao quá kìa!”
Nhạc Nhạc thích không?
Thích! Mami là tốt nhất!
Nhạc Nhạc cười tươi rói, chạy xung quanh Diệp Như Hề, thỉnh thoảng lại nới dây ra cho diều bay cao hơn, vui vẻ như muốn bay luôn lên trời.
Dương San cũng bị tiếng cười giòn tan của Nhạc Nhạc lây nhiễm, cô nói: “Nhạc Nhạc thích thả diều thì lần sau mẹ nuôi sẽ mang con đi thả diều riêng! Không đợi mẹ con nữa.”
Diệp Như Hề từ sau khi đi làm thì rất bận rộn, nếu không phải còn có Dương San chăm sóc Nhạc Nhạc, cô nhất định chăm bẵm con bé không nổi, cho nên trong lòng cô càng cảm thấy biết ơn với Dương San.
Chơi đùa nguyên một ngày, Nhạc Nhạc cuối cùng cũng thấm mệt, nhoài người ngủ trong lòng Diệp Như Hề.
Dương San cười nói: “Cô gái nhỏ này tối hôm qua quá hưng phấn nên không ngủ ngon được, hiện tại mới biết mệt mỏi.”
Diệp Như Hề có chút áy náy, là cô không chú ý nhiều tới Nhạc Nhạc.
“Cảm ơn chị, chị Dương.”
“Cảm ơn chị làm gì, chị cũng không giúp cô được cái gì, Nhạc Nhạc là con gái nuôi của chị, đương nhiên chị phải chăm sóc con bé rồi. Người mệt mỏi nhất là em mới đúng, đều gầy đi
Trong khoảng thời gian này cô giúp công ty Viễn Huy nên bận lên bận xuống, Diệp Như Hề còn không chăm sóc nổi bản thân, cứ vậy mà người đã gầy đi một vòng, cằm cũng nhọn hơn.