Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2638




Chương 2638:

 

Sao lại hiểu lầm đến mức này cơ chứ? Cô nhân viên này tưởng là cô đang mua đô chơi cho con trai riêng của chông sao?

 

Hứa Tâm Duyệt không buồn giải thích, đi với Cố Thừa Tiêu mua đồ chơi cho trẻ con, không bị hiểu lầm mới lạ.

 

Thấy Hứa Tâm Duyệt cầm theo món đồ chơi đi ra, Cố Thừa Tiêu nói với cô: “Đi với tôi mua cho con trai tôi vài bộ quần áo.”

 

Hứa Tâm Duyệt đương nhiên không có ý kiến gì, tình cờ đây là cửa hàng đồ trẻ em, Hứa Tâm Duyệt bước vào một cửa hàng, nghĩ đến chiều cao của Tiểu Mục, cô chọn ra vài bộ quần áo cho cậu nhóc, co rất cẩn thận chọn lựa từng kiểu dáng, chất vải một.

 

Có Thừa Tiêu vừa nhìn đã biết là chưa từng đi mua quần áo bao giờ, anh đứng trong cửa hàng giống như một vị thần gác cửa đẹp trai, chờ cô chọn xong.

 

Những cô gái đi ngang qua đều không khỏi ngoái lại nhìn anh, chiều cao và khí chất của anh thật sự giống như một minh tinh nồi tiếng vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt đang chọn vài bộ quần áo thì cô nhân viên cửa hàng không khỏi che miệng hâm mộ nói: “Chị ơi, chồng chị đẹp trai quá!”

 

“Đúng đấy, đúng đấy, tôi cũng vừa định nói đây, anh ấy có khí chất quá.” Một nhân viên khác hưng phần nói.

 

Khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt bắt giác đỏ lên, cô muốn nói các cô ấy đã hiểu lầm rồi, nhưng cũng có giải thích thì cũng chỉ phí công vô ích, dù sao các cô ấy cũng không phải người mà cô quen biết, vậy nên cô cười nói: “Giúp tôi gói mấy bộ này lại.”

 

Hứa Tâm Duyệt nhấc máy túi quần áo đi ra, nói với Cố Thừa Tiêu: “Đi thôi! Tôi mua xong rồi.”

 

Có Thừa Tiêu vươn tay cầm lấy đồ trên tay cô, quay đầu nhìn thấy mấy nhân viên cửa hàng đang nhìn về phía này, chụm đầu lại bàn tán gì đó thì nhíu mày: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

 

“Không… không nói gì hết.” Hứa Tâm Duyệt đỏ mặt, nhanh chóng rời đi.

 

Nhưng mà, cô chỉ mới vừa đi vài bước, người đàn ông phía sau đã cong môi cười nói: “Chắc họ tưởng tôi là chồng cô chứ gì?”

 

Hứa Tâm Duyệt cứng đờ lưng, nhưng cô cũng không muốn trả lời anh. Lúc này bọn họ vào trong thang máy, Hứa Tâm Duyệt đi vào đứng trong góc, lúc đến tầng dưới thì đột nhiên có một đám người rất đông ùa vào trong, có hai người đàn ông trẻ tuổi có tình nhích về phía cô. Hứa Tâm Duyệt thấy không sao cả, dù sao cũng là do thang máy đông người.

 

Thế nhưng, một cánh tay đã bá đạo chặn lại, Hứa Tâm Duyệt được Cố Thừa Tiêu trực tiếp bảo vệ trong vòng tay, tránh khỏi sự tiếp xúc của hai người đàn ông kia.

 

Nhịp tim của Hứa Tâm Duyệt đập thình thịch, lúc cô ngắng đầu lên thì đập vào mắt cô là đường quai hàm hoàn hảo của người đàn ông, trên đầu mũi cô còn thoảng thoảng mùi hương bạc hà nam tính, khiến đầu cô có chút choáng váng.

 

Cuối cùng, thang máy cũng xuống đến bãi đậu xe ngằm.

 

Mọi người vừa tản ra thì Hứa Tâm Duyệt liền ngọ nguậy muốn tránh ra, nhưng Cố Thừa Tiêu lại nắm chặt lấy tay cô, đi đến nơi để xe.

 

Hứa Tâm Duyệt có thoát khỏi tay người đàn ông nhưng vô ích.

 

Sau khi lên xe, hơi thở của Hứa Tâm Duyệt vẫn còn hơi gấp gáp, cảm giác này khiến cô có chút bối rồi.

 

Cố Thừa Tiêu lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đi về phía nhà anh, trong lòng Hứa Tâm Duyệt dấy lên sự chua xót.

 

Cô có thể ở bên bát cứ ai, nhưng lại không thể ở bên anh.

 

“Anh đưa quần áo với đồ chơi cho Tiểu Mục đi! Tôi không đến nhà anh nữa.” Hứa Tâm Duyệt đột ngột lên tiếng.

 

Người đàn ông dẫm mạnh phanh dưới chân, quay đầu nhìn cô: “Vì sao?”

 

“Không vì sao cả, chỉ là không đi thôi.” Hứa Tâm Duyệt cắn môi nói.

 

Anh không dừng xe lại mà tiếp tục lái về phía trước, Hứa Tâm Duyệt tức giận nhìn anh: “Có Thừa Tiêu, anh có nghe thấy tôi nói không? Tôi bảo anh dừng xe lại.”

 

“Cô không nói cho tôi biết vì sao thì không để cô xuống xe.” Cố Thừa Tiêu nhìn về phía trước, phớt lờ cô.