Chương 2626:
“Được rồi, tôi để bồi tội với cô, tôi mời cô đi ăn vậy!” Cố Thừa Tiêu chủ động nhận sai, nhưng đáy mắt vẫn luôn hàm ý cười.
“Anh còn cười, anh còn cười được, anh còn có lương tâm không vậy!” Hứa Tâm Duyệt thấy anh cười, liền có một loại xúc động muốn đánh anh.
Nhưng cô không biết, tại sao anh lại cười, anh cười, không phải vì chuyện này buồn cười, mà cười khi biết được chân tương của chuyện này.
“Vậy cô muốn tôi bồi thường cô như thế nào?” Cố Thừa Tiêu ngắng đầu nhìn về phía cô, dưới ánh đèn xe mờ.
nhạt, cô giống như một đóa hoa hồng rực rỡ, kiều diễm khiến cho người ta muốn hái xuống.
Hứa Tâm Duyệt tức thì tức, nhưng sự bình tĩnh và lý trí của cô vẫn còn, cô nhìn người đàn ông này, liền đụng phải đôi mắt dường như muốn câu mát hồn phách của anh, cô liền nhớ đến Hứa An An, cô có tức anh hiểu nhằm cô thế nào đi nữa, cũng vẫn nhớ được thân phận của anh.
“Được rồi, anh chỉ cần xin lỗi là được.” Hứa Tâm Duyệt hít sâu một hơi, mời đi ăn thì không cần, nhỡ đâu Hứa An An biết được thì cô thảm rồi.
Cô không muốn vừa trở về Bùi gia, liền mang thanh danh không tốt cho nhà mình.
Nhưng cô không biết, ý cười dưới đáy mắt anh vừa thu lại, liền thay đổi sắc mặt, Cố Thừa Tiêu cắn môi mỏng, nỗ máy lái xe đi về phía trước, giọng nói cũng trở thêm máy phần lạnh nhạt: “Đưa cô về khách sạn.”
Hứa Tâm Duyệt cảm giác được sự thay đổi của anh, cô kỳ dị nhìn về phía anh, tò mòi hoi: “Anh còn đi vào bữa tiệc sao?”
“Không đi vào nữa.” Cố Thừa Tiêu nhàn nhạt trả lời.
Hứa Tâm Duyệt trầm mặc, cô nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác khó thở, không biết tại sao lại cảm thấy ngột ngạt.
Có phải sau đêm nay, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa rồi, ít nhất là không thể ở gần nhau như đêm nay nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, càm máy lên xem, vậy mà lại là số máy lạ, nhắn nghe máy: “Alo, xin hỏi anh là.”
“Là anh, Lâm Tuấn Khâm, Tâm Duyệt, em về khách sạn chưa?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Lâm Tuấn Khâm.
“Anh Lâm, là anh sao! Em vẫn đang trên đường về.” Hứa Tâm Duyệt ngạc nhiên, Lâm Tuấn Khâm vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Vậy anh ở trong tiệc tối chờ em.” Trong chiếc xe yên tĩnh, giọng nói tràn ngập mong đợi của Lâm Tuấn Khâm vô cùng rõ ràng, đến người đàn ông bên cạnh cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Ò, được thôi! Em đang trên đường trở về.”
“Ứ, chờ em trở lại cùng uông một ly.” Lâm Tuân Khâm cười.
“Được.” Hứa Tâm Duyệt lễ phép trả lời anh ta. Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tâm Duyệt ở bên cạnh nghiêm túc lưu số điện thoại của Lâm Tuấn Khâm lại, người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn cô một cái, bất giác chân nhấn ga thả ra, vốn là đang đi thẳng, anh đột nhiên rẽ một cái, đi sang một con đường khác.
Hứa Tâm Duyệt không hề chú ý đến người đàn ông này đi đường vòng, mà, còn đi một con đường không giao nhau với khách sạn, là đi rẽ vào con đường đi ra biển.
Chờ Hứa Tâm Duyệt sau khi xem xong tin nhắc ngẳắng đầu lên, nhìn cảnh bên đường đã thay thành cảnh mặt biển lăn tăn, cô ngơ ra một lúc, không hiểu nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh: “Có phải anh đi nhầm đường rồi hay không, đây không phải đường về khách sạn.”
“Cùng tôi đi giải sầu một chút đi!” Anh bình tĩnh mở miệng.
“Hả?” Hứa Tâm Duyệt khẽ giật mình, sao anh ta lại không hỏi ý kiến của cô chứ!
“Sao vậy? Vội vàng về nhà gặp người đàn ông khác?” Có Thừa Tiêu hơi cắn răng hỏi.
Hứa Tâm Duyệt không nhịn được nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Cố tiên sinh, lời này của anh là có ý gì?”
Đúng lúc này, điện thoại trên xe của Cố Thừa Tiêu vang lên, trên màn hình cảm ứng xe, ba chữ Hứa An An vô cùng chói mắt, Hứa Tâm Duyệt nhìn thoáng qua, trong lòng có chút sợ hãi, khẩn trương nín thở, chỉ sợ chuyện cô đang ngồi trên xe của anh, bị Hứa An An phát hiện.
Có Thừa Tiêu liếc qua cô, đưa tay nhắn nghe máy: “Alo!”
“Thừa Tiêu, anh đi rồi à? Sao lại không nói với tôi một tiếng chứ?” Giọng Hứa An An có hơi u oán truyền đến.