Chương 2614:
Nhưng cô ta lại không biết rằng sắc mặt của Có Thừa Tiêu ở phía đối diện nghe vậy thì trầm xuống hẳn, anh vừa nhìn đã thấu rõ tâm tư của Hứa An An, anh vươn tay ra nói với con trai: “Dĩ Mục, sang đây với daddy.”
Cậu nhóc đi đến ngồi xuống bên cạnh daddy, Cố Thừa Tiêu bưng một chén cháo đặt trước mặt cậu bé: “Ăn cháo đi.”
Thằng nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo, Hứa An Nam ở phía đối diện vẫn cố ý làm nũng nói: “Thừa Tiêu, mắt cá chân của em hơi đau!”
“Để tôi kêu người đưa cô đi bệnh viện.” Có Thừa Tiêu lạnh lùng nhìn sang.
“Không cần, không cần đâu, em nghỉ ngơi một chút là được, không cần đến bệnh viện.” Hứa An An vội vàng xua tay, cô ta chỉ đang giả bộ thôi, sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy chứ?
Ở bên cửa sổ sát đất, Hứa Tâm Duyệt lơ đễnh ăn thức ăn trong đĩa, ngước mắt lên nhìn gia đình ba người ở bàn đối diện, trong lòng cô bỗng có chút ngưỡng mộ, cô ngưỡng mộ Hứa An An được nhà họ Cố chọn trúng, được sinh với Có Thừa Tiêu một đứa con đáng yêu như vậy.
Nhưng mà đứa nhỏ này lại được cô sinh ra, thật ra nhiều lúc cô nhìn Cố Dĩ Mục như nhìn đứa con của chính mình vậy, cảm giác rất thân thiết và đầy yêu thương.
Cô rất muốn gắn kết tình cảm với cậu nhóc, cô chỉ muốn biết cậu nhóc lớn lên mạnh khoẻ, bình an là được “Tâm Duyệt! Tâm Duyệt!”
Tiếng gọi ở phía đối diện giúp cô hồi thân trở lại, cô mau chóng nhìn sang Lâm Tuấn Hàm: “A, anh nói gì c2”
Lâm Tuấn Khâm có chút tò mò, cười hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến thát thần thế kia, anh gọi em vài lần rồi mà em không nghe tháy.”
“A, không có gì đâu, xin lỗi anh.” Hứa Tâm Duyệt áy náy nhìn anh ta.
“Không sao, tối nay sẽ có khiêu vũ. Không biết anh có may mắn được nhảy cùng em điệu đầu tiên không.” Lâm Tuấn Khâm mong đợi nói.
Hứa Tâm Duyệt chớp mắt: “Em không biết nhảy.”
“Không sao, anh có thể dạy em.”
“Chuyện này lát tính sau nha? Em đi vệ sinh chút đã.” Hứa Tâm Duyệt đứng dậy nói.
“Được!” Lâm Tuần Khâm gật đầu, trong lòng anh ta vẫn còn mong chờ rằng lát nữa Hứa Tâm Duyệt sẽ mời anh ta nhảy điệu đầu tiên.
Hứa Tâm Duyệt đi về phía nhà vệ sinh, cô là nhân vật chính đêm nay, trên đường đi rất nhiều vị khách đều lên tiếng chào cô. Mặc dù cô không quen biết bọn họ nhưng vẫn lịch sự cười đáp lại.
Hứa Tâm Duyệt đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên không chút phòng bị đụng phải một người đi ra từ góc cua, người đàn ông này rất cao to vậy nên khuôn mặt của cô cứ như vậy đâm sầm vào ngực người này.
Cô vội vàng che mũi của mình lùi lại sau một bước: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
“Đau không?” Một giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô. Hứa Tâm Duyệt giật mình ngắng đầu lên, Cố Thừa Tiêu híp mắt nhìn cô chăm chú, chiếc mũi trắng nõn của Hứa Tâm Duyệt hơi đỏ, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không sao.”
Cố Thừa Tiêu nhìn thẳng vào mặt cô, thảm nhiên nói: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn!” Hứa Tâm Duyệt có hơi thất thó, không biết phải làm sao, trước mặt anh, cô luôn cảm thấy không được tự nhiên.
“Thích Lâm thiếu gia?” Có Thừa Tiêu đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.
“Hả?” Hứa Tâm Duyệt bỗng nhiên ngẳng đầu, người đàn ông này đang nói gì?
“Gia thế của anh ta cũng không đến nỗi nào, rất xứng với cô.” Giọng Cố Thừa Tiêu bình thản không chút dao động nói.
Hứa Tâm Duyệt chớp chớp mát, ngay lập tức phản ứng lại, vội vàng xua tay: “Anh hiểu lầm rồi, tôi với Lâm thiếu gia chỉ là bạn mà thôi không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là bạn, thật đấy”
“Cô không cần phải giải thích rõ ràng với tôi như vậy.” Có Thừa Tiêu nói xong, đi qua bên cạnh cô, đi về hướng nhà vệ sinh nam.
Sắc mặt Hứa Tâm Duyệt cứng đờ, ngơ ngác đứng ở đó, đúng vậy! Tại sao cô lại hoang mang giải thích chuyện này với anh như vậy?