Chương 2612:
Hồng Mỹ San thấy cháu mình được khen thì lòng rất tự: hào, rất vui. Chỉ tội nghiệp cho cậu nhóc đáng thương, cặp má phúng phính của cậu bị mọi người véo tới véo lui, nhưng mà cậu nhóc cũng không giận dỗi, vô cùng phối hợp làm cho máy dì vui.
“Mẹ, con đưa Tiểu Mục đi ăn chút gì đó đã.” Cố Thừa Tiêu nói.
“Daddy.” Cậu nhóc nhìn thấy daddy thì như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy đến ôm lấy đùi ba: “Daddy, con muốn ăn đồ ăn.”
“Được, đi thôi! Daddy đưa con đi ăn.” Cố Thừa Tiêu vươn tay bế con trai đi về phía bàn buffer. Nhưng mà anh biết rằng, con trai có đói hay không anh không biết, anh chỉ là muốn kiếm một cái cớ để đi sang khu buffet thôi.
“Daddy, con có giống daddy lúc nhỏ không ạ?” Cậu nhóc tò mò hỏi.
“Giống.” Cố Thừa Tiêu gật đầu, con trai anh sao mà không giống anh được kia chứ.
“Thế ngoại trừ giống daddy ra con còn giống ai nữa?” Cậu nhóc lại tiếp tục hỏi.
Lúc này, một khuôn mặt ngọt ngào hiện lên trong đầu của Có Thừa Tiêu, gương mặt của con trai trông giống người phụ nữ đó một cách đáng ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là cô không hề có quan hệ huyết thống gì với con trai anh cả.
“Con chỉ giống daddy thôi.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng nói.
Vừa bước vào khu buffer liền nhìn thấy dưới ánh đèn pha lê có một đôi nam nữ đang dùng bữa cạnh cửa sổ sát đất cách đó không xa.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, như thể đề tài nói chuyện không bao giờ hết. Cậu nhóc tinh mắt nhìn thấy ngay, nhanh chóng vươn tay chỉ sang đó nóii: “Daddy, daddy nhìn kìa! Chị Tâm Duyệt cũng ở đây này!”
“Ừm!” Cố Thừa Tiêu nhàn nhạt trả lời.
“Chị ấy đang nói chuyện với chú nào đấy! Chú đó có phải là bạn trai của chị ấy không daddy?” Cậu nhóc lo lắng hỏi.
“Daddy không biết.” Cố Thừa Tiêu tránh tầm mắt đi nơi khác, không nhìn hai người kia.
“Daddy, để con xuống.” Cậu nhóc vùng vẫy muốn xuống, Có Thừa Tiêu vừa đặt cậu xuống thì giây tiếp theo đã chạy thẳng về phía Hứa Tâm Duyệt.
“Tiểu Mục.” Cố Thừa Tiêu nhỏ giọng gọi cậu nhóc lại, nhưng vẫn không ngăn được bóng dáng nhỏ bé của con trai chạy về phía bên kia. Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy cậu nhóc chạy đến liền vui vẻ gọi cậu sang!
Cậu nhóc thân thiết ngồi xuống bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, tự nhiên như thể cậu nhóc là con của cô vậy.
“Chị Tâm Duyệt, em cũng đói rồi, em ăn với chị được không?” Có Dĩ Mục lễ phép hỏi.
“Đương nhiên là được chứ!” Hứa Tâm Duyệt cười gật đầu, sau đó ngẳng đầu nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng cách đó không xa, thầm nghĩ, chắc anh sẽ không để ý nhỉ?
“Bạn nhỏ, cháu là con ai vậy?” Lâm Tuần Khâm tò mò hỏi.
“Cháu tên là Có Dĩ Mục.” Cậu nhóc tự giới thiệu mìh, đồng thời quan sát chú ở đối diện, thầm nghĩ, daddy gặp phải tình địch rồi! Chú này cũng rất đẹp trai!
“Cậu bé là con của Cố Thừa Tiêu.” Hứa Tâm Duyệt giải thích.
“Ò! Nhà họ Có à.” Lâm Tuấn Khâm thích thú nhìn cậu nhóc nói: “Chú biết ba của cháu đấy”
“Chị Tâm Duyệt, em đói, em muốn ăn cái này.” Cậu nhóc chỉ vào một phần bánh ngọt.
Hứa Tâm Duyệt cầm thìa đút cho cậu nhóc ăn, cậu nhóc ăn một cách vui vẻ, sau đó đắc ý nhướng mày với ba mình, như thể đang khoe khoang với ba vậy.
Có chút kem dính trên khóe miệng của cậu nhóc, Hứa Tâm Duyệt liền lầy một tờ giấy ăn nhẹ nhàng giúp cậu lau đi.
Có Thừa Tiêu ngồi ở một bàn khác, đối diện với con trai và Hứa Tâm Duyệt, Nhìn người phụ nữ dịu dàng và chu đáo.
kia, trái tim anh rung động dữ dội. Dường như lúc con trai anh và cô ở cạnh nhau, bọn họ rất giống hai mẹ con.
Có Thừa Tiêu nhìn một bàn đối diện, trong lòng đột nhiên có chút không vui. Có lẽ là vì con trai anh ngồi cạnh Hứa Tâm Duyệt, còn Lâm Tuần Khâm thì lại ngồi đối diện, nói nói cười cười với Hứa Tâm Duyệt, cảnh tượng này khiến người ta tưởng rằng bọn họ mới là một nhà ba người.
Mà thằng con trai của anh thì lại quên mất cả ba mình, ngồi đó ăn vô cùng vui vẻ. Hứa Tâm Duyệt chốc chốc lại đút thức ăn cho cậu bé, chăm sóc cậu rất chu đáo.