Ngôn Tiểu Nặc hỏi theo bản năng: “Chắc tôi sẽ không cùng Mặc Tây Quyết và Ngôn Uyển Cừ ngồi chung máy bay qua đó đấy chứ?"
Quản gia Duy Đức cười, tỈ mỉ dặn dò: "Dĩ nhiên không phải. Ngôn Uyển Cừ tự đi máy bay riêng, cô và cậu chủ ngồi máy bay riêng của nhà họ Mặc"
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt: "Tại sao tôi phải ngồi máy bay với anh ấy đến đó?”
"Đây là do cậu chủ sắp xếp. Cậu ấy nói, nếu như cô Ngôn có thể tự đi máy bay qua đó thì có thế không cần ngồi của cậu ấy." Nụ cười của quản gia Duy Đức vô cùng hòa nhã.
Câu nói đầu tiên đã đánh bại được Ngôn Tiểu Nặc, cô không cam lòng lấm bẩm: "Sớm biết như vậy tôi đã câm thẻ của Mặc Tây Quyết cà thật nhiều."
Quản gia Duy Đức nhịn không được bật cười, nói: "Cô Ngôn, máy bay riêng của nhà họ Mặc có thể hạ cánh ở sân bay riêng của hoàng gia nước S, còn những vị khách bình thường chỉ được hạ cánh ở sân bay thủ đô mà thôi”
Đang ám chỉ Ngôn Uyển Cừ sẽ không biết cô và Mặc Tây Quyết cùng nhau đi máy bay đến sao?
Chuyện này cũng không phải là điểm chính. Rõ ràng là đã chia tay, vậy mà Mặc Tây Quyết vẫn xuất hiện bên cạnh cô giống như âm hồn không tan, muốn giở trò gì vậy!
Quản gia Duy Đức cười nói: "Cô Ngôn, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước, cô nghỉ ngơi sớm đi."
Ngôn Tiểu Nặc vẫn rất lễ phép với quản gia Duy Đức, cười chào tạm biệt ông ta.
Quản gia Duy Đức vừa rời đi được một lát, Ngôn Uyển Cừ đã gọi đến.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới nhấn nút trả lời.
Giọng nói của Ngôn Uyển Cừ vang lên từ đầu dây bên kia: "Em gái, lê phục chuẩn bị xong chưa?"
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt nói: "Chuẩn bị xong rồi”
Ngôn Uyển Cừ cũng cười: "Không tồi, Lục Đình dù sao cũng là người thừa kế của tập đoàn Lục thị, tiêu chút tiền nhỏ này cũng là bình thường."
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng, hỏi: "Mặc Tây Quyết chuẩn bị lễ phục cho cô cũng tốn không ít đâu nhỉ?"
Ngôn Uyển Cừ nghe ra trong giọng nói của cô có chút buồn bã, lại càng đắc ý hơn: "Đúng vậy, đồ trang sức cộng thêm lễ phục cũng phải 60 tỷ”
Ngôn Tiếu Nặc thâm cảm thấy buồn cười. Bộ lễ phục màu đen của cô cũng đã có giá trị lên đến 600 tỷ, nhưng cô cũng không thích cắt ngang người khác khi người đó đang khoe khoang, cô thích nhất là âm thầm đâm kẻ đó một nhát chí mạng.
Giống như khi trừng trị tổ trưởng Sầm vậy.
"Mặc Tây Quyết đối xử với cô thật tốt” Trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự hâm mộ và ghen tị, thậm chí nghe ra cả một chút u oán.
Ngôn Uyển Cừ càng cười đắc ý hơn: "Em gái, những thứ này vốn dĩ đều thuộc về em, chị chỉ muốn biết giờ phút này em có cảm nhận gì thôi?"
Giọng điệu Ngôn Tiểu Nặc gượng gạo: "Không có cảm nhận gì."
Ngôn Uyển Cừ liền cười nói: "Em lúc nào cũng không thú vị như vậy, lúc nào cũng ra vẻ chẳng quan tâm đến chuyện gì, khó trách Mặc Tây Quyết vừa rời khỏi em đã lập tức tìm đến chị."
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, không muốn cùng cô ta tiếp tục chủ đề này: "Cô đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tạm biệt."
"Dĩ nhiên chị tìm em không phải chỉ để nói những thứ này." Ngôn Uyến Cừ cười nói.
Tay Ngôn Tiểu Nặc lập tức nắm chặt điện thoại, nhịp tim cũng vô thức tăng nhanh. Cô biết, trọng tâm của vở kịch này đã đến: "Cô còn muốn nói gì?"
Ngôn Uyển Cừ nói: "Chị mới có được tin tức mới nhất, tập đoàn Đế Quốc gần đây có một hạng mục lớn đang kêu gọi đầu tư, muốn tiến hành khảo sát trên mọi mặt. Chị muốn em giúp Diệu Hoa có được quyền hợp tác này."
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc giật mình, giọng nói cũng trở nên vô cùng kinh ngạc: "Cô nói cái gì?"
"Em gái, em đi theo Mặc Tây Quyết lâu như vậy, nhất định hiểu rõ anh ấy hơn chị" Ngôn Uyến Cừ cười nói: "Cho nên chị cảm thấy chuyện này để em làm là thích hợp nhất, chị chỉ cần em lấy được cái phương án khảo sát kia thôi."
Ngôn Tiểu Nặc cản môi, trong giọng nói tràn đầy run rẩy: "Cô muốn tôi đi lấy trộm đồ của Mặc Tây Quyết?”
Ngôn Uyển Cừ cười một tiếng, nói: "Thứ em am hiểu nhất chẳng phải là lén lén lút lút sao? Nếu như em không làm, bà ngoại của em cũng xong rồi."
Cô ta nói xong liền cúp điện thoại.
Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác cầm điện thoại di động, sau đó lập tức ngã xuống ghế sofa.
Cô đã làm tổn thương Mặc Tây Quyết một lần rồi lại phải làm anh tổn thương thêm lần nữa sao? Không, không, cô không thể làm như vậy, cô không thể làm như vậy!
Nhưng không làm như vậy, bà ngoại phải làm sao đây? Cô không muốn làm tổn thương Mặc Tây Quyết, nhưng cũng lại không thể trơ mắt nhìn bà ngoại xảy ra chuyện.
Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác ngồi một mình trên ghế sofa. Không biết đã qua bao lâu, cô lại đứng lên, bình tĩnh đi tắm, thu dọn những món trang sức đắt tiền kia lại.
Khi cô làm xong tất cả mọi thứ đã là mười một giờ tối, cô kiểm tra lại cửa sổ rồi mới lên giường đi ngủ.
Nhắm chặt hai mắt lại, hàng lông mi dài của cô run lên, từng giọt nước mắt lăn xuống.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc vừa tắm xong đã bị quản gia Duy Đức đưa đến chỗ máy bay riêng của nhà họ Mặc. Mặc Tây Quyết đã sớm ở trên máy bay chờ cô.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, vẻ mặt của Mặc Tây Quyết cũng không có gì thay đổi. Cô nhìn Mặc Tây Quyết, từ đầu đến cuối không hiểu tại sao anh lại để cô cùng ngồi máy bay đến nước S.
Lên máy bay, cô vẫn bối rối không hiểu nổi liên không nhịn được hỏi: "Tại sao anh lại đưa cho tôi lễ phục, tại sao còn muốn để tôi ngồi trên cùng một máy bay?"
Mặc Tây Quyết xem tạp chí, lạnh nhạt nói: "Tự em có thể giải quyết được những thứ này sao?”
Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ nói: "Cùng lắm thì không đi nữa”
Mặc Tây Quyết cũng không thèm ngước nhìn lên, tiếp tục nói: "Đắc tội với hoàng thất nước S, hậu quả cũng không nhỏ đâu."
"Dù sao tôi cũng chẳng còn gì cả." Ngôn Tiểu Nặc cất giọng rất bình thản: “Với phong cách của hoàng hậu Olina, bà ấy cũng sẽ không làm gì một người dân nhỏ bé như tôi đâu”
Mặc Tây Quyết khép lại cuốn tạp chí, cất giọng lạnh nhạt: "Đúng là suy nghĩ thiển cận."
Ngôn Tiểu Nặc nghiêng đầu nhìn anh, không phục nói: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
"Tất cả những gì em nói đều đúng." Giọng nói của Mặc Tây Quyết không nhanh không chậm: "Hoàng hậu Olina là hoàng hậu của một nước, dĩ nhiên sẽ không làm khó em. Nhưng em cũng phải biết hôm nay có rất nhiều truyền thông và nhà báo đến đó tham gia. Hôm nay em không có ở đây, chỉ một giờ sau cả thế giới đều biết, em còn muốn làm trong ngành thiết kế nữa hay không?"
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết lóe lên tia sáng lạnh lẽo, Ngôn Tiểu Nặc không nói nên lời.
Cô đành dứt khoát dựa người vào cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Thật ra nhìn bên ngoài có thế nhìn thấy được gì chứ, chỉ là những đám mây dày đặc mà thôi.
Nhưng mà ngay bây giờ cô chỉ muốn được yên lặng.
Mặc Tây Quyết liếc mắt nhìn sang. Đường cong trên gò má cô vô cùng hoàn mỹ, tóc xõa ngang vai lộ ra độ cong dịu dàng, lông mi nhàn nhạt, nhưng dáng vẻ tâm sự đầy mình đó của cô làm anh vô cùng đau lòng.
Dùng vô vàn thủ đoạn mới có thể đưa cô về bên mình, nhưng Mặc Tây Quyết vẫn luôn cảm thấy cô cách mình rất xa.
Còn chẳng bằng trước kia, ít nhất có lúc nụ cười của cô với mình cũng thực sự xuất phát từ đáy lòng. Từ sau khi ở Liên Sơn ăn tết trở về, cô không còn cười vui vẻ như trước nữa.
Nụ cười nhẹ nhàng, khoan khoái, trong veo giống như bầu trời sau cơn mưa.
Ngôn Tiểu Nặc không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết là sau khi tỉnh dậy đã thấy trên người mình có một chiếc chăn nhỏ.
Không phải Mặc Tây Quyết thì là ai?
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ấm áp, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, sau khi đi ra thì thấy Mặc Tây Quyết đang ngủ trong phòng.
Cô đi tới trước giường của anh. Khi anh ngủ trông rất giống một đứa trẻ yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như mọi khi.
Ngôn Tiểu Nặc không biết vì sao, nước mắt cứ thế vô thức tuôn ra. Có lẽ chỉ có thời khắc này, cô mới có thể tháo bỏ mặt nạ lạnh lùng, rơi lệ trước mặt anh.
Cô lặng lẽ đứng trước giường anh, nhìn anh đang ngủ, nước mắt như mưa.
Mặc Tây Quyết đột nhiên trở mình, Ngôn Tiểu Nặc hoảng hốt, vội vã xoay người trốn vào phòng vệ sinh.
Cô không hề biết rằng vào khoảnh khắc cô trốn đi, hai mắt của Mặc Tây Quyết mở ra, tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt khó coi.
Từ lúc Ngôn Tiểu Nặc đi vào trong phòng mình anh cũng đã tỉnh, anh có thể cảm nhận được cô đang khóc. Lúc cô im lặng khóc thầm sẽ luôn cố kìm nén sự run rẩy, trong phòng ngủ yên tĩnh, anh nghe thấy tiếng khóc run rẩy của cô.
Trái tim bị dày vò đau đớn khiến anh cũng muốn rơi lệ. Anh thật sự không nhịn được nữa nên mới làm bộ như trở mình.
Quả nhiên, cô giống như chú nai con hoảng sợ, chạy trốn ra khỏi phòng anh.
Mặc Tây Quyết nhìn vết ướt trên tấm thảm, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cả nhà Ngôn Uyển Cừ, chắc chắn không!
Ngôn Tiểu Nặc chạy vào trong phòng vệ sinh, lập tức khóa trái cửa lại, vội vàng vỗ nước lên mặt, dùng khăn lạnh phủ lên mắt.
Cô nhìn mình trong gương, trách mình thật vô dụng. Sao có thể không khống chế được bản thân mình như vậy.
Cũng may mà Mặc Tây Quyết không phát hiện, nếu anh mà truy hỏi, thật sự cô không biết phải trả lời thế nào.
Đợi đến khi tâm trạng Ngôn Tiểu Nặc đã hoàn toàn khôi phục lại, Mặc Tây Quyết mới chậm rãi rời giường, thấy cô đang xem tạp chí bèn nói với cô: "Đừng xem nữa, ăn cơm thôi."
Cho dù là ở trên máy bay, bữa ăn nhẹ cũng vẫn vô cùng phong phú.
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó pha cà phê.
Cô nghe Toàn Cơ nói Mặc Tây Quyết thật ra thích uống Cappuccino nhất. Cô không biết tại sao anh lại thích uống loại cà phê này, nhưng nếu anh thích, cô sẽ học cách pha Cappuccino.
Phòng ăn nhỏ rất nhanh đã truyền đến mùi thơm của Cappuccino. Mặc Tây Quyết đột nhiên cảm thấy, nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
Cô đang đưa lưng về phía anh pha cà phê, còn anh thì đang chờ cô ở bàn để cùng nhau ăn cơm.
Khoảnh khắc ấm áp này chỉ thuộc về riêng hai người, mặc dù rất bình thường, rất giản dị, nhưng điều này là thứ mà anh quý trọng nhất.
Ngôn Tiểu Nặc rót ra hai cốc Cappuccino, một cốc đặt trước mặt Mặc Tây Quyết, một cốc để trước mặt mình.
"Không phải em thích uống nước trái cây nhất sao?"Mặc Tây Quyết lạnh nhạt hỏi: "Sao lại biết pha Cappuccino rồi?"
Ngôn Tiếu Nặc nói: "Thỉnh thoảng tôi đối khẩu vị cũng không được sao?"
Mặc Tây Quyết không nói thêm gì, uống một hớp cà phê, mùi vị rất thơm, rất hợp với khẩu vị của anh.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy những món ăn giống y hệt với những món mà cô đã làm hôm từ Liên Sơn về.
Cô nhìn thấy xúc xích nhà làm cùng với các loại rau củ liền bất chợt nhớ tới bà ngoại. Tâm trạng cô lại chùng xuống, lập tức không còn muốn ăn.
Mặc Tây Quyết thấy cô chỉ ngồi nhìn thức ăn không hề động đũa, hơi kinh ngạc: "Sao vậy? Sao em không ăn đi?"
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, cầm đũa lên, nói: "Không sao, ăn cơm đi."