Trái tim Diệp Thư như bị kim châm, bắt đầu đau đớn.
Ngày xưa, ba cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô như vậy, khuyên cô làm việc gì cũng đừng quá sức, phải lượng sức mà làm.
Diệp Thư hít sâu một hơi, lông mi run rẩy, nhưng khi quay qua nhìn Thịnh Thiếu Sâm, nỗi đau xót nơi đáy mắt đã bị che giấu bởi nụ cười tươi rói.
"Thịnh tiên sinh muốn nói cho tôi biết, trên thế gian này chỉ còn có anh là người duy nhất quan tâm tới tôi sao? Có phải là tôi nên cảm động đến rơi nước mắt để phù hợp với ý tốt của anh?"
Diệp Thư cố gắng mở to mắt, ngón tay mảnh mai quét qua khóe mắt xinh đẹp, nơi đó hình như thật sự có nước mắt: "Như thế này, Thịnh tiên sinh đã hài lòng chưa?"
Thịnh Thiếu Sâm chưa bao giờ gặp qua cô gái nào bướng bỉnh như vậy, tay chống cằm, nhướng mày, im lặng nhìn cô.
"Không nói lời nào có nghĩa là hài lòng. Vậy, Thịnh tiên sinh, tôi đi trước đây."
Diệp Thư nói xong, xoay người, chạy ra ngoài.
Lông mày Thịnh Thiếu Sâm giật giật, mắt anh nheo lại.
Anh cho rằng một người hôn nhân thất bại, nhà cửa tan nát như Diệp Thư phải khúm núm, cầu xin anh giúp đỡ chứ.
Nhưng cô lại không đi theo lẽ thường tình này.
Đôi môi mỏng của Thịnh Thiếu Sâm mím lại, anh đứng lên, trong lòng tự nhiên cảm thấy trống trải.
Hình như, nơi nào có cô nơi ấy tràn ngập cảm giác vui vẻ, hạnh phúc.
Diệp Thư lên lầu, tùy tiện thay một chiếc áo phông màu xanh nhạt, cùng một chiếc quần đùi màu xanh in họa tiết, đi một đôi giày trắng nhẹ nhàng. Cô cầm lấy túi xách, vội vàng chạy đến bệnh viện Tân Thành.
Nữa tiếng sau.
Ở bệnh viện Tân Thành.
Diệp Thư cố gắng hết sức, cuối cùng cũng chen vào được vòng vây của các phóng viên và bước vào khu phòng bệnh VIP của Diệp Tâm Ngữ.
Tuy nhiên, hiện tại, Diệp Tử Phong đã không còn ở đây.
Diệp Tâm Ngữ nằm nghiêng trên giường bệnh, tay ôm Cố Tả Thành đang khóc cạn nước mắt, khiến người ta cảm thấy thật đáng thương.
Trên mặt đất có một cây gậy bóng chày, một chiếc mũ bóng chày dính máu và một bộ quần áo nhỏ màu đen.
Trái tim Diệp Thư run lên, sắc mặt thay đổi, cô bước tới kéo Cố Tả Thành đứng dậy: "Diệp Tử Phong đâu? Các người đã làm gì nó?"
Diệp Tâm Ngữ nghe Diệp Thư nhắc đến Diệp Tử Phong thì càng khóc dữ dội, bộ dạng điềm đạm, đáng yêu. Thân hình nhỏ bé run rẩy đứng lên, cầm lấy tay áo của Cố Tả Thành run run: "Tả Thành, em sợ, em sợ..."
Vẻ đáng thương kia khiến người khác nhìn thấy thật đau lòng, rơi nước mắt.
Diệp Thư thật sự muốn tiến lên cho cô ta hai cái tát khiến cô phải ngậm miệng lại.
Nhưng hiện tại, cô không có tâm trạng lột mặt nạ của Diệp Tâm Ngữ ra, cô chỉ muốn biết Diệp Tử Phong hiện đang ở đâu!
"Thư nhi..." Cố Tả Thành buồn bã ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng của Diệp Thư, muốn nói lại thôi.
Phóng viên đã ngửi thấy mùi của tin tức hấp dẫn.
Ánh đèn háo hức nhấp nháy, một cái micro đưa đến trước mặt Diệp Thư.
"Diệp tiểu thư, đối với việc em trai của cô đột nhiên lao tới cố ý đả thương người khác có phải là do cô muốn trả thù hay không?"
"Trả thù?" Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thư nhìn Cố Tả Thành, châm chọc nơi đáy mắt không chút nào che giấu: "Có phải Cố thiếu gia cũng thấy như vậy không?"
"Anh..." Cố Tả Thành đau thương chỉ thốt ra được một chữ, lời muốn nói vẫn không nói ra.
Chỉ có thể nhìn Diệp Thư với ánh mắt hối lỗi.
"Nếu không phải ác ý trả thù thì tại sao nhân lúc cô Diệp Tâm Ngữ bị thương lại đến bệnh viện để đả thương người ta? Diệp tiểu thư muốn đẩy cô Diệp Tâm Ngữ vào chỗ chết hay sao?"
"Hay là Diệp tiểu thư nhìn thấy Cố thiếu gia ở bên cạnh chăm sóc cô Diệp Tâm Ngữ như vậy nên trong lòng có quỷ, không sợ luật pháp nữa sao?"
"Chẳng lẽ Diệp tiểu thư không sợ Cố thiếu gia vì yêu thương Tâm Ngữ tiểu thư sẽ kiện em trai của cô? Một khi tội danh cố ý gây thương tích cho người được thành lập thì...."
"Đủ rồi!" Cố Tả Thành đột nhiên nắm lấy chiếc micro trước mặt quăng thật mạnh xuống đất.
Microphone đột nhiên đập xuống đất phát ra âm thanh thật chói tai, hiện trường ngay lập tức im lặng như tờ.
Các phóng viên đều lần lượt lùi lại phía sau.