Hương Hoa Hồng, bên trong Thủy Ngạn Lam.
Diệp Thư nằm dài trên nệm, tay cầm chai rượu đỏ đã cạn phân nữa, lắc lắc.
"Khốn kiếp, tất cả đều là đồ khốn kiếp.. Tôn Nam Tước, anh tốt nhất nên cầu nguyện đừng để tôi gặp lại, nếu không tôi nhất định đánh anh một trận!"
Tất cả đều là người trưởng thành, ngay khoảnh khoắc Diệp Thư không thể ngăn cản được Âu Lâm Lâm, cũng hiểu rất rõ, giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Chỉ là, dù biết rõ kết quả là như thế nhưng vẫn không cam lòng.
Cô không thể làm gì, không thể làm gì được!
Diệp Tâm Ngữ nói đúng, hiện tại cô giống như một con chó không có chủ!
Mất người thân, mất gia sản, ngay cả người bạn tốt cũng bị cô làm phiền..
Một làn gió mát thổi qua những bông hoa Hòe trên bờ biển, cánh hoa trắng bay ra điểm nhẹ trên chóp mũi cô.
Mùi hương thơm ngát, Diệp Thư không tự chủ được đánh một cái hắc xì hơi.
Đúng là thật chóng mặt.
Tay phải gõ mấy cái vào đầu, cô ngồi xếp bằng ở trên sàn gỗ, ngửa mặt, lại là một ngụm lớn.
Cảm giác cồn cào nóng rát lan từ cổ họng đến dạ dày.
Cảm giác khó chịu khiến cô không nhịn được nôn mửa dữ dội trên chiếc ghế gỗ Lê.
Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp bị nôn ra ngoài, cảm giác này, đau đớn không nói nên lời nhưng lại có chút thoải mái khiến cô nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Thư trở mình, nằm ngửa trên sôfa, mái tóc đen xoăn buông xuống, đuôi tóc xõa ra trên mặt hồ nước trong vắt, gió thổi qua, đẹp như một bức tranh.
Diệp Thư giơ chai rượu đỏ lên, đổ xuống.
Chất lỏng màu đỏ đổ hết lên váy của cô, nhìn thấy ghê người.
Điện thoại reo lên.
Diệp Thư ném vỏ chai rượu trên sàn, cầm điện thoại lên, mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào màn hình đang nhấp nháy.
Hai chữ "tổ tông" to lớn xuất hiện trên màn hình cùng với tiếng chuông điện thoại nghe thật chói tai.
Diệp Thư phun ra một ngụm rượu, cười ngây ngô, ngón tay thon dài trắng nõn lướt màn hình, ngồi dậy nghe máy: "Alo!" Giọng nói của cô ngà ngà say.
Bên kia điện thoại, có tiếng máy lạnh vang lên, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.
Diệp Thư lảo đảo đứng lên, đi tới đi lui quanh giườgi, đồng thời giơ cao điện thoại, thỉnh thoảng lấy xuống, áp vào tai: "Alo, alo, nói chuyện đi!"
Đầu bên kia vẫn im lặng, qua điện thoại có tiếng hít thở lộn xộn.
Tín hiệu rõ ràng rất tốt, tại sao lại không nói câu nào? Làm cái gì thần bí sao?
Diệp Thư uống rượu, tâm trạng không tốt, có chút phát cáu, kéo kéo áo: "Tổ tông đại nhân, người lại muốn cái gì đây? Muốn kêu đến thì đến, muốn kêu đi thì đi sao, có gì cần phân phó nha?"
Đầu dây bên kia vẫn im lặng như cũ, nhưng tiếng hít thở truyền qua có phần rối loạn hơn trước.
Diệp Thư ngồi ở trên sàn gỗ Lê màu vàng, lắc lắc điện thoại, kỳ quái nói: "Sẽ không phải là nhớ tôi đấy chứ? Haha, vậy thì đến Hoa Hồng đi.."
Diệp Thư còn chưa nói xong, đầu dây bên kia vội vàng tắt máy.
Diệp Thư híp mắt, nhìn màn hình điện thoại di động đen kịt, dùng ngón tay chọc mạnh vào màn hình điện thoại di động tối om, say khướt mắng một câu: "Đồ điên!"
Cô say, say thật rồi.
Đầu rất đau, cổ họng cũng nóng rát, Diệp Thư lảo đảo đứng dậy, muốn tìm chút nước để uống.
Chỉ là, vừa đứng dậy, thân thể loạng choạng một cái, cô ngã về phía trước mấy bước. Sau đó, giẫm phải chai rượu rỗng mà cô vừa quăng đi, trượt chân ngã. Trán cô đập vào góc cạnh của cái giường. Thật là đau!