" Cô nói đúng. Nhưng cho dù như vậy thì tôi nghĩ Cố gia cũng không muốn nhìn thấy cảnh nóng của thiếu gia và thiếu phu nhân trên khắp các mặt báo đâu nhé?"
" Mày! Mày tính hù ai vậy hả? Mày yêu Cố Tả Thành nhiều như vậy? Làm sao có thể...."
" Diệp Tâm Ngữ, cô chưa từng nghe nói: yêu thương quá hóa hận thù sao? Nếu hôm nay cô dám động đến một cọng tóc của Lâm Lâm, tôi đảm bảo ngày mai cảnh nóng của cô và Cố Tả Thành sẽ được tung lên mạng! Đến lúc đó không chỉ Cố gia mất mặt, mà hình tượng ngọc nữ của cô cũng sẽ biến thành dục nữ. Cô có muốn tôi liệt kê những người đã từ hình tượng ngọc nữ biến thành dục nữ sẽ có kết cục ra sao không?"
" Diệp Thư, tao nghĩ mày tốt bụng, lương thiện, hóa ra cũng như vậy!" Diệp Tâm Ngữ hoảng sợ, giọng nói run rẩy, yếu ớt.
" Lương thiện không có nghĩa là để cho tra nam tiện nữ tùy ý trà đạp! Diệp Tâm Ngữ, tôi khuyên cô một câu, từ nay về sau đừng nên khêu khích tôi nữa, nếu không tôi cũng không biết khi nào sẽ đem cô nghiền nát thành tro đâu!"
Diệp Thư buông tay, tiện thể đẩy Diệp Tâm Ngữ một cái, cả người cô ta lảo đảo.
Nếu không nhờ Mễ Đào Dào nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, chỉ sợ đã ngã xuống vũng bùn.
" Tâm Ngữ, Tâm Ngữ, chị không sao chứ? Có muốn em gọi cảnh sát đến bắt cả hai không?"
" Báo cảnh sát làm cái gì? Không có mắt hả? Không nhìn thấy tôi bị thương sao? Lập tức gọi xe cứu thương đưa tôi đi bệnh viện!" Diệp Tâm nóng nảy, nhờ Mễ Đào Đào dìu, nhanh chóng rời đi.
Sau khi đạo diễn và nhà sản xuất cúi đầu đưa tiễn Diệp Tâm Ngữ, họ bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc cho cô và cảnh cáo tất cả mọi người ở đây không ai được truyền ra bên ngoài sự việc xảy ra ngày hôm nay, nếu không, Cố gia và Diệp gia sẽ không tha cho bọn họ.
Cuối cùng, còn giáo huấn Âu Lâm Lâm một trận và lôi người đại diện Thang Chi của Âu Lâm Lâm đi để bàn những việc tiếp theo.
Diệp Thư vẫn luôn lạnh lùng quan sát tất cả mọi việc.
Khi ba cô còn nắm quyền tập đoàn Diệp thị, Diệp Tâm Ngữ và chú Diệp Thắng Lợi cũng luôn nịnh nọt cô như thế.
Vậy mà cô có mắt như mù, luôn nói tốt về họ ở trước mặt ba. Một tay nâng đỡ Diệp Tâm Ngữ từ vị trí ngôi sao tuyến mười tám trở thành tiểu hoa đán được nhiều người biết đến.
Không ngờ, ba cô vừa mất, hai người này đã nhanh chóng trở mặt.
Nói đến đây, cục diện xảy ra như ngày hôm nay cũng là do cô gây ra, cô nên tự mình thu dọn.
Diệp Thư xoay người, đỡ lấy Âu Lâm Lâm vẫn còn đang tức giận muốn xé xác Diệp Tâm Ngữ ra làm hai. Cô vuốt mái tóc rối bù của Âu Lâm Lâm ra sau tai.
" Lâm Lâm, việc gì mày phải cùng với loại người như Diệp Tâm Ngữ so đo?"
" Mày nghĩ tao muốn đánh nhau với cái loại tiện nhân này sao? Nếu không phải vì cô ta cướp đi vị trí số 1 của tao, tung tin đồn tao đi bồi ngủ thì tao cũng không cho cô ta biết tay đâu, để cho cô ta không còn mặt mũi lên mặt nữa!"
Âu Lâm Lâm khó chịu đá cục đá trên mặt đất, từ trong hộp rút ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, châm lửa, hút một hơi thật sâu, lại rút ra một điếu đưa cho Diệp Thư.
Diệp Thư nhận lấy, bỏ vào miệng.
Âu Lâm Lâm định châm lửa, đột nhiên cô rút điếu thuốc ra, nắn bóp và ngắm nghía: " Không hút nữa, cai rồi...."
" Cái quái quỷ gì vậy? Tên khốn Cố Tả Thành và con tiện nhân Diệp Tâm Ngữ ở chung một chỗ, mày còn ở đây cai thuốc gì nữa? Hút đi, hút đi, đem buồn phiền bay đi hết!"
Âu Lâm Lâm đánh bật lửa, chuẩn bị châm vào điếu thuốc trên tay của Diệp Thư.
Đột nhiên, một cây xì gà đưa tới, nhân lúc lửa cháy nhanh chóng phát lửa.
Đốm lửa trên xì gà lan ra, người đàn ông hút vào một ngụm, nhả ra, lửa bị dập tắt, trở thành một làn khói.