" Vì vậy, Thịnh tiên sinh có tin vào mắt nhìn người của mình không?" Diệp Thư cố gắng kiềm nén hết những cảm xúc trong lòng, mắt ánh niềm vui.
Giống như những chuyện khó chịu vừa rồi chưa từng xảy ra.
Thịnh Thiếu Sâm nhìn cô, từ chối cho ý kiến. Một lúc sau, anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình: " Diệp tiểu thư, cô đủ tư cách làm bà Thịnh!"
Ngoài "tâm cơ" ra, bà Thịnh còn phải có khả năng tùy cơ ứng biến và xử lý mọi việc quyết đoán, không sợ hãi.
Rõ ràng, Diệp Thư đều có đủ.
"....." Diệp Thư ngẩn người.
Cho nên anh ta nói nhiều lời khó nghe làm tổn thương cô như vậy, chỉ để kiểm tra xem cô có đủ tư cách làm bà Thịnh hay không thôi sao?
" Thỏa thuận đã ký xong hết rồi. Bây giờ mới kiểm tra lại. Thịnh tiên sinh không thấy dư thừa hay sau? Hay là, Thịnh tiên sinh muốn nói cho tôi biết, chỉ cần tôi không đủ tư cách, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tìm lý do để đuổi tôi đi?"
Diệp Thư cảm thấy căng thẳng và sợ hãi. Ấn tượng về Thịnh Thiếu Sâm từ một vị cứu tin đã trở thành một nhà tư bản chuyên ăn tươi nuốt sống* người khác.
Tất cả lợi ích chỉ có thể là một mình Thịnh Thiếu Sâm_hắn nắm giữ.
Thịnh Thiếu Sâm không để ý tới lời nói của Diệp Thư. Bàn tay to của anh xuyên qua mái tóc, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô. Động tác nhẹ nhàng, lộ vẻ ái muội.
" Sự thông minh này của bà Thịnh tạm thời cất đi đi. Sau này, vào Thịnh gia rồi tiếp tục phát huy." Đôi môi mỏng, gợi cảm của anh khẽ dán nhẹ lên lỗ tai cô. Giọng thì thầm, gần như không nghe thấy: " Dẫu sao, nếu như sau này phải đối phó với ba mẹ thì cũng sẽ không cảm thấy khó khăn."
Diệp Thư có thể hiểu được Thịnh tiên sinh nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn nói cho cô biết: sau này, ở Thịnh gia, cô chính là bà Thịnh-người đảm đương hết tất cả mọi việc và anh ta không có khả năng gánh vác giùm cô.
Diệp Thư tự giễu, đáy mắt lóe lên quyết tâm nhưng vẫn như cũ toát ra vẻ tươi tắn, vui vẻ.
" Tôi tưởng rằng Thịnh tiên sinh chỉ mắc chứng bệnh sợ phụ nữ thôi, không ngờ anh lại vô năng như vậy. Vậy thì bà Thịnh tạm thời như tôi phải mạng mẽ đứng lên đảm đương mọi việc. Thật là khó khăn! May mắn là tôi chỉ cần sinh cục cưng ra là có thể giải thoát. Không biết sau này là người nào xui xẻo, gặp quỷ lại muốn làm bà Thịnh cả đời. Nghĩ lại mà xót xa thay cô ấy!" Diệp Thư châm chọc nói.
Thế giới này đã quá ác độc với cô và cô không bao giờ muốn nhân nhượng vì lợi ích nữa.
" Từ lời nói của Diệp tiểu thư, tôi có thể hiểu là cô đang ghen tị với người sẽ làm bà Thịnh cả đời này đúng không?"
" Tôi ghen tị với cô ấy? Thật là buồn cười! Tôi không sợ nói trước chuyện gì đâu. Một khi giao dịch của chúng ta hoàn thành, Diệp Thư-tôi cùng với anh cả đời này không bao giờ qua lại với nhau!"
Rất nhiều năm sau đó, Diệp Thư đột nhiên phát hiện có một số chuyện không thể nói trước quá sớm, nếu không sẽ phải hối hận.
" Thịnh tiên sinh, đã tới rồi."
Quan Cửu đã đem xe đậu trước cửa Cục Dân Chính hơn mười phút rồi. Vẫn không thấy Thịnh Thiếu Sâm có ý xuống xe, anh lên tiếng nhắc nhở.
Thịnh Thiếu Sâm không vui liếc nhìn Quan Cửu một cái.
Sau đó, anh túm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Diệp Thư: " Xuống xe!"
Lực có chút mạnh, Diệp Thư cảm thấy xương ngón tay sắp bị bóp nát.
Chân mày thanh tú khẽ cau lại: " Thịnh tiên sinh, việc nhỏ như xuống xe này không cần anh bận tâm. Tôi có chân."
Ngữ khí của cô mang theo chút châm chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì tức giận. Bộ dạng nhỏ nhắn, lộn xộn của cô, anh thu hết vào mắt, không hiểu sao tự dưng cảm thấy có chút quen thuộc.
Hình như, rất nhiều năm về trước, tiểu bất điểm kia cũng lộ vẻ đáng yêu, vênh váo và quật cường như vậy.
*ăn tươi nuốt sống: chiếm đoạt hoặc tiêu diệt ngay trong chớp nhoáng, không cho chống cự lại.