《BIỆT THỰ LAPIS》
Ngoài ban công trên tầng ba của ngôi biệt thự tráng lệ là hình ảnh một người con gái mặt chiếc đầm hai dây màu đỏ, có tà váy tung bay nhẹ nhàng theo chiều gió.
Nhìn từ xa chẳng ai nhận ra Trác Lâm đang là một thai phụ, vì vóc dáng của ả chẳng thay đổi gì ngoài chiếc bụng hơi nhô ra một chút.
Mặc dù đã sắp bước vào tháng thứ năm của thai kỳ nhưng Trác Lâm vẫn thong thả uống rượu, thậm chí là sử dụng cả thuốc lá mỗi khi cảm thấy buồn chán.
Ly rượu vang đỏ như màu môi của người phụ nữ thâm độc, ả nhấp nhẹ một chút thứ nước cay cay nồng nồng ấy vào miệng, sau đó là gương mặt sảng khoái, vô cùng thư giãn.
*Reng reng reng...*
Âm thanh chuông điện thoại bất ngờ vang lên đã thu hút sự chú ý của Trác Lâm, ả quay lại chiếc bàn nhỏ nằm ngoài ban công, đặt ly rượu xuống rồi mới cầm lấy điện thoại, chấp nhận cuộc gọi.
"Có tin tức gì?"
[...]
Không biết đầu dây bên kia truyền đến thông báo gì mà sắc mặt của Trác Lâm liền trở nên kinh ngạc.
"Một người phụ nữ mang thai và một đứa bé gái?"
[...]
"Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục theo dõi. Có tin gì mới lập tức báo ngay cho tôi."
Cuộc điện thoại diễn ra chỉ vỏn vẻn vài giây nhưng lại khiến tâm tình tốt đẹp của cô gái bỗng chốc trở nên cáu bẩn, ánh mắt thần sắc vừa rồi còn đang ung dung, giờ đây lại lộ ra những tia hung ác.
"Lưu Bội San, cô đúng là âm hồn bất tán mà, đã vậy còn mang thai... mẹ kiếp..."
*Xoảng.*
Ly rượu vang đang yên vị trên bàn thoáng chốc lại bị cô gái đang trong cơn phẫn nộ ném xuống sàn nhà, vỡ vụn tan tành.
*Reng reng reng.*
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình lại khiến Trác Lâm càng thêm giận dữ, cứ thế ả mặc kệ người bên kia có gọi đến bao nhiêu lần thì cũng đều không nghe máy.
*Ting ting.*
Gọi chán rồi thì đối phương lại gửi tới một dòng tin nhắn, dù rất chán ghét nhưng Trác Lâm vẫn mở lên xem.
[Biết điều thì mang tiền ra chỗ cũ gặp tao. Còn không thì đừng có trách tại sao biển xanh lại mặn.]
Đọc xong đoạn tin nhắn, một lần nữa Trác Lâm lại giơ chiếc điện thoại trong tay lên cao, mắt trừng to, răng nghiến chặt vì máu điên đang sôi sục trong người, nhưng vì điện thoại là vật quan trọng nên ả cố dặn lòng mà đặt trở xuống bàn.
Chỉ trong một buổi chiều mà lần lượt nhận được hai tin tức chẳng mấy tốt lành khiến Trác Lâm bừng lên cơn bốc hỏa.
Đầu tiên là thông tin Đình Hạo Nguyên gặp lại Bội San cùng với cái thai trong bụng, kế tiếp là kẻ tiếp tay trong kế hoạch bất chính của ả tìm tới vòi vỉnh tiền, cơn tức này ả không biết xả vào đâu cho hết.
- ------------------------------
Mặc dù rất không cam tâm nhưng Trác Lâm vẫn phải hậm hực đi đến điểm hẹn với gã đàn ông đó.
Nhưng trên suốt một chặn đường dài, ả vẫn không hề nhận ra phía sau mình còn có một chiếc xe bám theo cho đến tận nơi hẹn.
Điểm hẹn là bên một bờ hồ khá vắng vẻ, Trác Lâm đậu xe bên ngoài rồi đi bộ vào trong gặp người đàn ông đang chờ đợi sẵn.
Vốn là người cẩn trọng nên trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện, ả không quên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi mới lên tiếng.
"Lần này lại muốn bao nhiêu nữa? Tôi đâu phải là cái mỏ vàng cho anh muốn đào bao nhiêu thì đào."
Sau những lời chất vấn của người phụ nữ, gã đàn ông liền cười khuẩy một cái rồi mới quay mặt lại, gã ăn mặc bụi bặm, mắt mang kính đen, nhìn qua đã biết là một tay giang hồ ăn chơi.
"Đã bảo là đừng tức giận, kẻo lại ảnh hưởng đến tiểu bảo bối của anh thì làm sao."
Vừa nói gã vừa đưa tay xoa xoa cái bụng bầu của Trác Lâm và ngay lập tức đã nhận được một ánh mắt sắc bén của ả.
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra ngay. Ngay từ đầu giữa chúng ta chỉ là một giao kèo làm ăn, anh cũng nói là không muốn dính líu với đứa bé này, sao bây giờ lại lật lọng."
"Anh đâu có nói là muốn dính líu tới nó, chẳng qua đứa bé này là một cái hố tiền, người làm ba như anh đây mà không chi một mớ thì thật là lãng phí."
"Câm miệng, đồ vô sỉ."
Trước thái độ đê tiện của gã đàn ông, Trác Lâm không nhịn được mà buông lời mắng chửi, nhưng trái lại gã ta không những không nổi cáu mà còn nhoẻn miệng cười, không khác gì một kẻ biến thái.
"Cưng thừa biết thứ gì có thể khiến anh bớt lời mà..."
Quá hiểu ý của kẻ hạ nhân này, Trác Lâm không nói gì nữa mà lấy từ túi xách ra một chiếc phong bì dày cộm.
Thấy tiền, mắt gã liền sáng lên nhưng còn chưa kịp bắt lấy, chiếc phong bì đã bị Trác Lâm thu lại, ngay sau đó hắn liền cau mày.
"Anh muốn tiền. Cũng được thôi, nhưng phải xử lý cho tôi một việc trước đã."
Trác Lâm vừa dứt lời, phong bì đã bị gã đàn ông đoạt lấy ngay trên tay, hắn mở ra xem thấy toàn là tiền thì ngay lập tức khoái chí mà đưa lên mũi ngửi, chỉ có tiền mới làm đầu óc của kẻ tham vọng hưng phấn nhất.
"Cưng muốn gì cứ nói thẳng, xong việc nhớ bồi dưỡng cho anh thêm một số là được."
"Đúng là lòng tham không đáy."
Lại càu nhàu thêm một câu, sau đó Trác Lâm mới lấy điện thoại mở ra một bức ảnh rồi đưa cho hắn ta.
"Xử lý cô ta cho tôi. Nhanh, gọn, tốt nhất là ngụy tạo thành một vụ tai nạn xe, hay tự sát gì đó thì càng tốt."
Hắn cầm lấy chiếc điện thoại, ngắm nhìn bức ảnh người phụ nữ mang bụng bầu to mà không khỏi có chút bất ngờ.
"Cô là là ai? Người này còn đang mang thai, có nhất thiết là phải lấy mạng không?"
"Nếu ả ta sống thì đừng nói là tiền, mà đến cái mạng này của tôi còn khó giữ. Anh hiểu rồi chứ."
Trác Lâm vừa nói vừa trừng to mắt, giúp gã đàn ông đã hiểu được vấn đề.
"Nhưng cô ta đang mang thai, chuyện này..."
"Tiền tăng gấp ba, nhưng tôi phải thấy được xác của ả ta thì anh mới có tiền."
"Ok, vậy cưng gửi địa chỉ, tối nay anh triển ngay."
Đồng tiền làm mờ mắt con người, một đồng không được thì mười đồng, lòng người đúng là quá dễ dàng mua chuộc.
Chính vì có những loại người như vậy mà đã giúp cho kẻ xấu, lắm mưu nhiều kế như Trác Lâm mới đạt được mục đích.
"Anh về chuẩn bị đi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ sau."
"Ok em yêu! Cảm ơn cưng nhá!!!"
Gã đàn ông hôn lên phong bì tiền, vẫy vẫy tay chào Trác Lâm rồi quay lưng rời đi trước.
Chỉ còn một mình người phụ nữ ở lại, ả khoanh tay trước ngực, hướng mắt xa xăm nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng không gợn chút sóng.
"Lưu Bội San... ngày này năm sau chính là ngày mộ mày xanh cỏ."
Tuy hiện tại sóng yên biển lặng, nhưng chẳng ai biết được rằng, sau hôm nay sẽ xảy ra phong ba bão táp gì...
Đứng lại một lúc lâu thì Trác Lâm mới ra xe rời đi.
Lúc này từ sau một thân cây gần đó, bất ngờ xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông.
Hắn nhìn theo bóng chiếc xe của người phụ nữ cho đến khi khuất dạng thì mới gọi một cuộc điện thoại cho ai đó.