Kẻ cô đơn thường sợ khi màn đêm buông xuống, vì họ sợ phải đối mặt với những suy nghĩ tồi tệ trong đầu, sợ phải đối mặt với nỗi nhớ về ai đó, khiến sâu trong con tim âm thầm rỉ máu.
Đừng nói kẻ lạnh lùng là luôn luôn ổn, không đâu. Người mà hàng ngày luôn tỏ ra trầm tĩnh, lạnh lùng bao nhiêu thì về đêm họ lại càng khổ sở bấy nhiêu.
Đối với Đình Hạo Nguyên cũng thế, anh là một người biết cách tạo cho mình một vỏ bọc rất rắn rỏi, người ngoài nhìn vào đâu biết anh đang phải trải qua những gì.
Ban ngày anh là một Tổng tài kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng khi đêm về anh đột nhiên biến thành một con sâu rượu, là một kẻ si tình chìm đắm trong men say cùng với nước mắt.
Hôm nay anh đã gặp lại người con gái anh yêu, người mà anh chật vật đi tìm suốt năm tháng qua, nhưng rồi sao? Tim anh vỡ vụn thành trăm mảnh khi biết người ấy đã có gia đình, bên cạnh cô ấy không còn là Đình Hạo Nguyên nữa mà đã có một người đàn ông khác thế thay.
Cô đã có mái ấm của riêng mình, có chồng, có niềm vui lẫn hạnh phúc. Còn anh thì rơi vào tận cùng của đau thương, chìm vào vũng lầy khổ sở, tuyệt vọng, anh đưa tay muốn với lấy nhưng người con gái ấy vẫn ngoảnh mặt bước đi.
Một người đàn ông mạnh mẽ, bất khuất, chưa từng biết rơi lệ là gì nhưng từ ngày đánh mất tình yêu của mình thì anh như một kẻ điên, anh yếu đuối, anh lấy nước mắt làm người bạn tâm giao, dùng rượu làm kẻ có thể giúp anh nói ra những nỗi sầu. . ngôn tình hoàn
Mọi chuyện đã rất tệ, nhưng anh vẫn hi vọng một ngày nào đó gặp lại được người con gái ấy rồi cả hai sẽ hóa giải hiểu lầm, rồi lại hạnh phúc bên nhau. Nhưng không, anh gặp lại cô ấy, rồi tim anh vỡ thành trăm mảnh, hóa ra chỉ có anh là kẻ ngu dại tự phạm phải lỗi lầm để rồi tự đạp đỗ chính tình yêu mà mình vun đắp, để tự biến mình thành một kẻ si tình không ai thương hại.
Người đàn ông ngồi bệch dưới nền gạch lạnh lẽo, lưng tựa vào thành giường, dưới sàn nhà là những vỏ chai đã rỗng tuếch, không biết đêm qua anh đã uống hết bao nhiêu nhưng thân thể lẫn hơi thở của anh đều nồng nặc một mùi rượu.
Cả căn phòng được bao trùm bởi bóng tối bất ngờ xuất hiện một vạch sáng từ phía cửa, Lý Mạn Ngôn và Trác Lâm vừa bước vào đã không thể chịu được mùi rượu xộc thẳng tới liền đưa tay lên che mũi lại.
"Đình Hạo Nguyên, con định cả đời sống mãi ở đây à? Định cả đời này vì người phụ nữ đó mà không màng đến bản thân nữa hay sao? Con nhìn lại con xem có còn là Đình Hạo Nguyên cao ngạo, quyền lực như trước đây nữa hay không hay đã biến thành một kẻ cuồng si vì tình đến mức điên dại rồi?"
Những lời chất vấn của Lý Mạn Ngôn khiến người đàn ông chậm rãi mở đôi mắt phượng đỏ ngầu ra, anh vẫn ung dung hướng mắt lên trần nhà, bất giác lại bật cười thành tiếng, là nụ cười bỡn cợt, xem thường.
"Tôi thấy... làm một Tổng tài cuồng si có vẻ tốt hơn rất nhiều. Vì đã là kẻ si tình thì cả đời này chỉ trao trọn con tim cho một người, dẫu cho người đó có ghét bỏ có căm hận tôi thế nào thì tôi vẫn cam tâm tình nguyện yêu cô ấy đến trọn đời. Trái tim của kẻ cuồng si cả đời sẽ giữ mãi hình bóng của một người ở trong rồi vĩnh viễn khóa chặt, như thế dù có là ai thì cũng chẳng đủ bản lĩnh bước vào."
Nói đến đây Đình Hạo Nguyên mới ngẩng đầu ngồi thẳng dậy, giương đôi mắt lãnh khốc nhìn về Lý Mạn Ngôn rồi lại chuyển mắt sang Trác Lâm, nói tiếp một câu:
"Cô ta chính là người đầu tiên."
"Hạo Nguyên, em không biết tại sao anh lại ghét em như vậy, trông khi em đã làm nên tội tình gì đâu chứ, trong bụng em hiện giờ còn có con của anh, nó đã hơn bốn tháng tuổi rồi mà anh chưa một lần nào quan tâm tới nó, đến đi khám hàng tháng cũng không đưa mẹ con em đi, anh là người đàn ông trách nhiệm đến vậy sao?"
Tức nước thì vỡ bờ, lần đầu tiên Trác Lâm tỏ thái độ không hài lòng với Đình Hạo Nguyên, ả dám thẳng thừng chất vấn là vì bên cạnh vẫn còn có Lý Mạn Ngôn che chở.
Nhưng người đàn ông sau khi nghe xong những lời lẽ khó nghe đến mức vô cùng buồn cười của ả phụ nữ kia thì lại thong thả đứng dậy, nhàm chán buông lời khinh miệt.
"Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm trong khi chắc gì nó đã là con của tôi. Càng không có bất cứ một bổn phận gì phải chăm lo cho kẻ đã hạ thuốc để được trèo lên giường, làm ra những chuyện bẩn thỉu với mình cả."
"Em phải làm gì thì anh mới tin em không hề bỏ thuốc vào trong trà của anh đây, em hoàn toàn kh..."
"Nói nhiều cũng vậy thôi, liên quan tới cô hay không thì chờ tôi tra rõ sẽ biết. Tôi cũng rất muốn cho mẹ mình thấy rõ bộ mặt xảo trá của con dâu bà ấy."
Cợt nhã nói xong, Đình Hạo Nguyên nhắm thẳng hướng cửa phòng mà đi tới, bất giác đã khiến Trác Lâm dè dặt nép sát vào người Lý Mạn Ngôn.
Khi anh vừa bước qua thì đột nhiên lại dừng bước, sau đó quay trở lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống bụng của Trác Lâm.
"Cô nói nó bao nhiêu tháng?"
"Là gần năm tháng."
Trác Lâm è dè đáp lời, nhìn ánh mắt của anh ả không thể nào có thể cảm thấy yên lòng, càng không biết được rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì và sẽ làm gì...
"Giữ cái lá bùa hộ mệnh này cho tốt vào."
Anh nhếch môi rồi đi thẳng ra ngoài bỏ lại Lý Mạn Ngôn và Trác Lâm đứng đó ngơ ngác nhìn nhau, họ đang nghĩ về hàm ý trong câu hỏi của Đình Hạo Nguyên là như thế nào...
- -------------------------------
Sau khi tỉnh táo, kẻ si tình ấy lại lái xe ra khỏi thành phố, đến thị trấn nhỏ dõi mắt ngắm nhìn người con gái mình yêu từ xa.
Hôm nay anh chỉ thấy có một mình Bội San cùng với bụng bầu lớn loay hoay trong cửa hàng thì thầm trách mắng người đàn ông kia tại sao nỡ lòng nào để một mình cô ở nhà trong khi bụng mang dạ chửa như thế, thấy cô vất vả thì anh lại càng xót xa, nhưng chỉ có thể đứng nhìn trong muôn vàn bất lực.
Anh lẳng lặng ngắm nhìn chiếc bụng bầu của cô thật lâu thì đột nhiên lại hơi cau mày, sau đó là nhớ lại bụng của Trác Lâm cũng mang thai gần năm tháng nhưng chỉ mới nhô lên một chút, còn Bội San thì bụng đã đội áo khá to.
Chậm rãi xâu chuỗi lại tất cả sự việc, cẩn thận tính toán lại thời gian thì Đình Hạo Nguyên mới nhận ra điều gì đó...
Ngay sau khi đã xác định chắc chắn xong, người đàn ông liền vội vàng xuống xe, anh băng qua đường và đi thẳng vào trong cửa hàng.
Vừa thấy Đình Hạo Nguyên, Bội San đã không tránh khỏi giật mình, cô bàng hoàng nhìn anh sau đó là không nói năng gì mà quay lưng đi vào trong quầy.
"Anh đến đây làm gì? Chồng tôi hiện tại không có nhà nên không tiện để đàn ông nán lại quá lâu."
Cô vẫn giữ vững khoảng cách xa lạ với anh, nhưng đổi lại Đình Hạo Nguyên vẫn không hề nao núng trước gương mặt thờ ơ và ánh mắt lạnh nhạt của cô gái. Anh giả vờ như đang chọn hoa, nhầm qua mắt người ngoài vừa nhỏ giọng cất lên câu hỏi:
"Người đàn ông đó thật sự là chồng em?"
Vote
49
405
Bình luận nổi bật
Tổng số 12 câu trả lời
An An
bán cho tui liều thuốc cho trái tim đi tg, từ khi theo dõi truyện của tg nay trái tim tui đã mang 1 căn bệnh đó là bệnh HỒI HỘP
1
3 ngày trước
Diễm Trinh
k biết tiếp theo là j đây,hồi hộp thật,tg ra 2 chương 1 lượt như bữa trước đi.
4
3 ngày trước