《BIỆT THỰ LAPIS》
Trác Lâm vừa từ phòng tắm trở ra với chiếc váy bầu rộng rãi trên người, ả đang lau lau mái tóc vừa được gọi xong thì vô tình nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi đã cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy số máy trên màn hình thì mặt ả liền biến sắc, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh trước sau một lượt, sau đó mới đi ra ban công chấp nhận cuộc gọi.
"Tôi đã nói là đừng chủ động liên lạc với tôi rồi mà, lần này anh lại muốn gì nữa đây?"
Vừa nhấc máy, Trác Lâm đã tỏ ngay thái độ bực dọc dành cho đối phương.
[Baby à, đang mang thai sao lại nổi nóng như thế? Đừng làm ảnh hưởng đến tiểu bảo bối chứ...]
"Anh không mở miệng không ai nói anh câm đâu. Lại có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi không có thời gian đâu mà lắm lời với anh."
Trác Lâm nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo lại người đàn ông ở đầu dây bên kia rồi lại láo liên đôi mắt về hướng cửa phòng cứ như đang sợ có ai đó sẽ nghe thấy.
[Đùa một chút mà cưng căng quá, thôi được rồi cưng không thích dài dòng thì anh cũng không làm mất thời gian của cưng nữa. Chuyển cho anh chút tiền đi, tối qua đen quá thua hết sạch rồi.]
"Mẹ kiếp, tôi đâu phải là cái mỏ vàng mà anh muốn đào bao nhiêu thì đào, tôi còn chưa được Đình Hạo Nguyên cưới về nhà anh không thấy sao? Tiền đâu ra mà cho anh mãi vậy?"
[Đã vậy thì tôi đành đi thẳng đến tìm hắn ta vậy, chắc hắn rất hứng thú với cái tin...]
"Ngậm cái miệng thối của anh lại đi. Chờ một chút, tôi chuyển ngay." . Truyện Khác
[Haha... ngoan ngoãn vậy có phải tốt hơn không. Nhanh đi nhá, anh cúp đây.]
"Khoan đã..."
[Sao? Không nỡ xa giọng nói của anh à?]
"Vô sỉ. Tôi chỉ muốn nhắc đây là lần giao dịch cuối cùng, nếu anh mà còn dở trò thì đừng trách tôi."
Trác Lâm vẫn nghiến răng nói trong cơn phẫn nộ, cái cảm giác bị uy hiếp đúng là khó chịu thấu tận tâm can nhưng ả vẫn phải cắn răng nhúng nhường.
[Còn phải xem con số cưng chuyển cho anh là bao nhiêu đã. Thế nhá, anh chờ tin nhắn của cưng đấy.]
Gã đàn ông nghênh ngang nói rồi tắt máy ngay lập tức, để lại cho Trác Lâm một cơn phẫn nộ chắn ngang cổ họng muốn nuốt cũng nuốt không trôi.
Ả đưa tay đặt lên chiếc bụng bầu đã nhô cao, rồi cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng qua một bên.
Nếu không vì đứa bé này có thể giúp ả an toàn ở lại Đình gia thì ả đã không giữ lại cho đến bây giờ. Nghĩ đến chuyện này thì Trác Lâm lại càng căm hận Đình Hạo Nguyên khi nhớ lại cái hôm anh trúng xuân dược.
Thuốc cô dùng là loại thuốc được pha chế đặc biệt tại Nhật Bản, số lượng giới hạn. Là loại thuốc kích thích ham muốn cực mạnh, không chỉ vậy còn giúp đối phương sinh ra ảo giác, mê man không nhớ gì sau khi thuốc hết tác dụng.
Khi Đình Hạo Nguyên không đề phòng mà uống cạn ly trà có chứa loại thuốc ấy thì trong lòng ả đã âm thầm đắc thắng, còn dám khẳng định rằng hôm nay thân xác của ả sẽ được trao trọn cho anh nhưng không ngờ trong lúc đã cởi sạch quần áo trên người, anh còn không kiềm chế được mà đè lên người ả ở tư thế đã sẵn sàng bước vào cuộc dạo chơi dưới hạ thân thì Đình Hạo Nguyên vẫn còn giữ được chút lý trí, thay vì trực tiếp nảy sinh quan hệ thì anh lại chọn cách mơn trớn trên thân thể ả, chỉ lướt qua vùng cổ để giảm bớt cơn hứng tình đang trỗi dậy mãnh liệt, đúng cái lúc Bội San vào tới.
Khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy vào, trong tình thế cấp bách, ả sợ rằng chỉ với bấy nhiêu hình ảnh này thì không đủ để Bội San rời xa Đình Hạo Nguyên nên đành lấy chăn che phần dưới lại, sau đó ra sức tung hứng tự sướng bằng miệng và biểu diễn khoái cảm dâng trào qua nét mặt cho Bội San tin rằng giữa ả và Đình Hạo Nguyên đang ân ái mặn nồng, nhưng thật ra thì nơi tư mật của ả chưa từng để lại dấu tích từ vật thể của Đình Hạo Nguyên.
Càng tội tệ hơn là khi Bội San tuyệt vọng rời đi chưa bao lâu ả đã bị Đình Hạo Nguyên tống ra ngoài, cũng may nhờ loại thuốc có tác dụng thần kỳ ấy mà Đình Hạo Nguyên đã không nhớ rõ mọi chuyện trong lúc thuốc phát tán sau khi tỉnh lại.
Chính vì không thành công quan hệ với Đình Hạo Nguyên mà Trác Lâm đã phải vạch ra một kế hoạch khác thì mới có thể trụ vững trong nhà họ Đình được đến lúc này.
Nhưng điều mà ả lo lắng có lẽ cũng đã sắp đến và gã đàn ông kia chính là mối nguy lớn nhất khiến ả thấp thỏm không yên.
"Tiểu Lâm, tiểu Lâm..."
Giọng của Lý Mạn Ngôn bất ngờ vang lên khiến Trác Lâm giật mình, ả quay lại nhìn bà với nét mặt hốt hoảng.
"Dạ, mẹ... mẹ gọi con..."
"Con đang nghĩ gì mà đứng thất thần như người mất hồn vậy?"
"À... đâu có gì đâu mẹ, tại tự nhiên con thấy hơi nhớ anh Hạo Nguyên thôi."
Trác Lâm cười gượng gạo cho qua, quơ bừa một lý do để giải thích trước mặt Lý Mạn Ngôn.
"Nếu vậy thì chiều nay mẹ gọi nó về thăm con."
Thăm sao? Từ ngày Bội San bỏ đi, suốt năm tháng qua anh chưa từng một lần quay về nhà, mỗi lần đến tìm thì Trác Lâm cứ như là kẻ thù truyền kiếp của anh, nếu không có Lý Mạn Ngôn luôn ở bên bảo vệ thì không chừng cái mạng nhỏ của ả đã không còn từ lâu rồi chứ đừng nói đến chuyện về thăm.
Biết rõ là như thế nhưng Trác Lâm vẫn không từ chối ý tốt của Lý Mạn Ngôn, nên chỉ khẽ cười cho qua.
"Dạ mẹ!"
"Được rồi lát nữa mẹ gọi cho nó, giờ con xuống phòng khách xem ti vi đi chuẩn bị ăn trưa thôi."
"Dạ!"
- -------------------------------
《THỊ TRẤN H》
Đình Hạo Nguyên kết thúc buổi khảo sát đã hơn 17 giờ chiều, vì anh muốn thư giãn nên đã kêu Hàn Triết bắt xe quay về thành phố trước còn anh thì ở lại đi dạo quanh một vòng.
Nghe nói ở trấn H có một bãi biển rất đẹp và anh quyết định đến đó hóng gió một chút để đầu óc có thể thả lỏng hơn sau chuỗi ngày mệt mỏi bủa vây.
Chiếc xe Audi chậm rãi trên làn đường khá thưa thớt xe cộ, ấn tượng của anh ở nơi này chính là có rất nhiều những cửa hàng hoa bên đường, nhưng theo như quan sát của anh thì chẳng có cửa hàng nào bày trí loại hoa anh yêu thích ở bên ngoài.
Đi thêm một lúc lại là một shop hoa mang tên Thiên Đường, trong lúc nhìn qua anh đã vô tình nhìn thấy rất nhiều chậu hoa Lưu ly được treo bên ngoài.
Dường như có thứ gì đó đang muốn níu kéo anh lại, bất giác không biết vì sao Đình Hạo Nguyên lại dừng xe ngay đối diện cửa hàng hoa ấy, anh lẳng lặng ngắm nhìn những sắc tím từ từng nhánh hoa Lưu ly, một loài hoa mà anh vô cùng yêu thích, thế nhưng tại sao ngay lúc này anh lại cảm thấy bản thân không xứng để yêu thích loại hoa ấy nữa.
Người đàn ông suy tư ngắm nhìn những chậu hoa trước cửa hàng cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ bước ra, ngay khi bắt gặp hình ảnh cô gái ấy, đáy lòng của người đàn ông bất giác dâng lên một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Gương mặt ấy, vóc dáng từ phía sau ấy thật sự quá đổi giống với người con gái anh yêu. Chăm chú nhìn người phụ nữ ấy thật lâu cho đến anh khẳng định rằng đó chính là cô gái mà anh đã tìm suốt mấy tháng qua thì mới mấp máy môi mỏng cất lên đôi lời:
"Tiểu San, cuối cùng thì anh cũng tìm được em rồi!"
Người đàn ông vui mừng đến mức rơi xuống từng giọt nước mắt, anh vội vàng bước xuống xe định đi qua đấy ôm chầm lấy cô gái ấy cho thỏa lòng nhung nhớ, nhưng có điều gì đó đã khiến anh khựng người trở lại
Khi người phụ nữ vừa quay ngang để lộ bụng bầu lớn cũng là lúc một người đàn ông từ bên trong bước ra, khoác cho cô chiếc áo...