"Cô đang nghĩ về chuyện của Hạo Nguyên sao?"
"Ừm. Cô đang nghĩ có phải bản thân đã quá khắc khe rồi không? Những ngày vừa qua Bội San cũng tỏ rất rõ ràng thành ý, nếu nó không yêu thương Hạo Nguyên thật lòng thì có lẽ đã sớm bỏ cuộc."
Trác Lâm có thể hiểu rõ một phần ý tứ nào đó trong câu nói của Lý Mạn Ngôn, cô cẩn thận hỏi lại thêm một câu để xác định chính xác hơn.
"Vậy cô định chấp nhận Bội San làm vợ của anh ấy?"
Lý Mạn Ngôn bất giác thở dài. Thật ra có chấp nhận hay không thì bà cũng thừa biết rằng Đình Hạo Nguyên vẫn sẽ không thay đổi chủ ý.
Chuyện mà anh đã quyết định, người mà anh đã chọn thì khó lòng có thể làm anh hồi tâm chuyển ý, dẫu cho người đó có là mẹ ruột của mình.
Lẽ ra ngay từ đầu bà cho rằng căn bệnh trong người có thể khiến Đình Hạo Nguyên bận lòng mà suy nghĩ đến chuyện rời xa Bội San, nhưng kết quả lại khiến bà thật bất ngờ.
Nếu cứ tiếp tục ngăn cản chỉ e rằng tình cảm mẫu tử sẽ ngày càng xa cách hơn.
"Cô sao vậy?"
Thấy Lý Mạn Ngôn cứ mãi ngồi trầm ngâm, Trác Lâm lại nhỏ giọng lên tiếng thì mới khiến bà chú ý đến.
"À... Cô chỉ đang nghĩ đến chuyện của Hạo Nguyên thôi..."
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của con... Cô sẽ chấp nhận Bội San sao?"
"Chấp nhận hay không thì con cũng thấy thái độ của Hạo Nguyên rồi, cô có muốn cản cũng không được. Tạm thời cứ qua thêm một thời gian nữa xem thái độ của cô ta thế nào đã."
"Dạ!" Trác Lâm cố nặn ra một nụ cười để phủ lấp cơn phẫn nộ đang trực trào trỗi dậy trong ánh mắt.
Giây tiếp theo, Lý Mạn Ngôn bất ngờ nắm lấy tay Trác Lâm, nhìn cô bằng đôi mắt áy náy.
"Tiểu Lâm, cô xin lỗi con. Lẽ ra cô rất mong con là con dâu của nhà họ Đình, là vợ của Hạo Nguyên nhưng mà hiện tại thì..."
"Dạ con hiểu mà. Vả lại từ lâu con đã xem Hạo Nguyên như anh trai của mình rồi. Con chỉ mong được ở bên cạnh cô, được làm việc ở Đình thị, được ngắm nhìn anh ấy mỗi ngày là con vui lắm rồi. Cô đừng cảm thấy áy náy hay có lỗi gì với con cả."
"Con thật là hiểu chuyện, một cô gái vừa dịu dàng, xinh đẹp còn giỏi giang như con vậy mà Hạo Nguyên nó lại không để tâm tới, đúng là..."
"Cô đừng trách anh ấy, lỗi tại con đến sau mà."
Trác Lâm cúi đầu, câu từ tuy từ tốn nhưng lại lộ rõ nét buồn bã trên khuôn mặt gian xảo.
"Tiểu Lâm không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, con về phòng đây ạ, cô cần gì cứ gọi con nha."
"Cảm ơn con, những ngày qua vất vả cho con rồi."
Lý Mạn Ngôn hơi cong nhẹ môi, từ cách nói chuyện lẫn nét mặt đều ôn nhu hơn hẳn lúc đối diện với Bội San.
"Cô đừng khách sáo mà, con xem cô như mẹ của con vậy, nên được chăm sóc cô con rất vui. Thôi cô nằm nghỉ đi nha, chắc chú cũng đang đợi bên ngoài, con không phiền cô chú nghỉ ngơi nữa ạ. Con xin phép!"
Nói xong, Trác Lâm mang bộ mặt vui vẻ rời khỏi phòng ngủ của Lý Mạn Ngôn. Nhưng khi cửa chỉ vừa mới khép lại, nét mặt tao nhã cùng nụ cười dịu dàng trên môi đã nhanh chóng biến mất.
Ánh mắt đơn thuần giờ đây lại hiện lên những tia chán ghét, ả đang ghét cay ghét đắng người đàn bà trong căn phòng này.
Ả cứ tưởng rằng Lý Mạn Ngôn sẽ dùng căn bệnh tim kia để uy hiếp Đình Hạo Nguyên chia tay với Lưu Bội San, sau đó sẽ tác thành cho ả đường đường chính chính bước vào nhà họ Đình làm vợ cả, dâu trưởng.
Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn đi sai hướng dự tính ban đầu của ả, cục tức này ả nuốt làm sao trôi đây, ả càng không thể chịu thua một cách dễ dàng như vậy.
Từ khi bị Đình Hạo Nguyên từ chối tình cảm, còn phải ngày ngày chứng kiến cái cảnh bọn họ âu yếm bên bên nhau thì ả đã thề với lòng mình rằng sẽ không để Lưu Bội San được hạnh phúc, thứ mà ả không có được thì cũng đừng hòng bất cứ ai được chiếm giữ.
Đứng từ trên lầu nhìn xuống, ở một góc xéo, Trác Lâm có thể nhìn thẳng vào bếp, ả lại bắt gặp hình ảnh ngọt ngào của Đình Hạo Nguyên và Bội San đang cười cười nói nói thì trong lòng càng thêm căm hận, lòng đố kỵ của một con đàn bà lắm mưu nhiều kế đang âm thầm sinh sôi nảy nở ngày càng mãnh liệt. . Ngôn Tình Ngược
"Hai người cứ chờ đó, thời gian vui vẻ này sẽ sớm đổi lại bằng nước mắt và đau thương. Cứ chờ đó."
- -------------------------------
Một tuần sau, mọi chuyện dường như dần dần đi vào quỹ đạo như ý muốn của Đình Hạo Nguyên và Bội San luôn chờ đợi.
Mẹ của anh, Lý Mạn Ngôn không còn nhắc đến chuyện bắt họ phải chia tay nữa, cũng đã dùng một thái độ nhã nhặn hơn đối với Bội San.
Tuy bà vẫn chưa chính miệng nói ra là chấp nhận Bội San sẽ làm vợ của con trai mình nhưng chỉ với thái độ của bà thì cũng đủ để mọi người thừa biết rằng bà đã âm thầm chấp nhận.
Chỉ có duy nhất một chuyện bà nhắc đến với Đình Hạo Nguyên là vấn đề của Trác Lâm.
Bà yêu cầu anh không được sa thải cô ta, cũng không được chuyển sang bộ phận khác, mà vẫn phải ôn hòa với ả như trước đây vì bây giờ ả đã là con gái nuôi của nhà họ Đình.
Bội San khi biết được chuyện này, không những cô không tỏ ra khó chịu hay bực dọc mà ngược lại còn khuyên Đình Hạo Nguyên nghe lời Lý Mạn Ngôn.
Vì cô tin tưởng anh tuyệt đối, cũng tin vào tình yêu giữa cả hai sẽ không bao giờ bị kẻ thứ ba chen chân vào làm đỗ vỡ.
Quan trọng hơn hết cô vẫn muốn mối quan hệ giữa Đình Hạo Nguyên và mẹ mình trở lại vui vẻ như trước đây, cô không muốn vì cô mà tạo ra khoảng cách giữa hai người họ.
Chính vì có những lời nói vào của Bội San mà vị Chủ tịch uy quyền kia mới chập nhuận thuận tình theo ý muốn của mẹ mình, tiếp tục giữ Trác Lâm ở lại Định thị với vai trò là Thư ký Chủ tịch.
Thế nhưng Bội San lại không biết rằng chính sự hiền lành và nhân từ của mình sẽ khiến bản thân đánh đổi lại nhiều thứ kinh khủng khác đang chờ đợi phía trước, khi ở bên cạnh họ là một con rắn độc đội lốt ngoan hiền.
《TẦNG 99》
"Tối qua vợ ngủ ngon chứ?"
"Vẫn là nhờ phước của lão gia mà đêm qua thần thiếp ngủ say như chết, nhưng giờ thì toàn thân đang đau nhức đây này."1
Nhớ lại cảnh tối qua cùng "lăn giường" với người đàn ông này tận ba hiệp cho đến 1 giờ sáng cô mới được buông tha thì không khỏi rùng mình.
Đình Hạo Nguyên luôn như một con hổ, anh sung sức trong mọi mặt trận. Mỗi lần bị anh ăn cho sạch sẽ thì y như rằng sang hôm sau cô chẳng thể làm gì nổi.
"Tại vợ quyến rũ quá anh kiềm lòng không được mà. Sáng nay đã kêu em ở nhà nghỉ ngơi mà không chịu, còn nói xa anh em không đành lòng nên lại lon ton chạy theo, giờ thì lại than vãn làm anh xót xa trong lòng."
"Còn không phải anh bắt em ở nhà nhưng phải gọi video call cho anh ngắm cả ngày à, thà vậy đi làm luôn cho rồi."
"Tại vắng em anh cũng chịu không nổi chứ bộ, thôi lát nữa vào phòng anh massage cho vợ nhá"
Nam nhân tiêu sái lại tung chiêu nịnh nọt khiến Bội San hài lòng mỉm cười.
"Coi như là cho anh lấy công chuộc tội."
Vì là ở tầng riêng biệt với tập đoàn, ngoài phòng làm việc của Đình Hạo Nguyên ra thì không có ai nữa nên họ thản nhiên thân mật, tình tứ bên nhau, vui vẻ nói những chuyện "bí mật" một cách bình thản.
Thế nhưng một màn "kẹo ngọt" vừa rồi của họ lại lọt vào tầm mắt ghen tức, đố kỵ cách đó không xa.
Mà người đó không ai khác ngoài Trác Lâm, nhìn đôi nam nữ tay trong tay bước đi mà hai tay ả siết chặt thành quyền, nhưng trên môi bất giác lại hiện lên một nụ cười tràn đầy nguy hiểm.
"Cứ vui đi, vì hôm nay là ngày cuối cùng."