"Mẹ muốn ngay trong hôm nay con phải chia tay với người phụ nữ đó."
Đình Hạo Nguyên mở to hai con ngươi nâu lạnh lên nhìn mẹ mình với nét mặt không hề hiểu được Lý Mạn Ngôn vừa nói gì.
Rõ ràng cách đây không lâu bà còn nói không xen vào chuyện tình cảm của anh, anh yêu ai bà cũng không quản. Nhưng vừa quay lưng chưa bao lâu bà liền trở mặt, còn bắt anh chia tay với người con gái anh yêu thì làm sao có thể không tức giận được đây.
Dù đang phẫn nộ nhưng vì sức khỏe của Lý Mạn Ngôn nên Đình Hạo Nguyên phải kiềm nén xuống, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể để đối đáp với bà.
"Cho con biết lý do của mẹ đi."
"Cô ta là đàn bà, đã từng có một đời chồng, còn có đứa con gái lớn như vậy hoàn toàn không hề xứng với con."
"Mạn Ngôn, có gì từ từ rồi nói. Em chỉ vừa mới khỏe lại thôi, không nên kích động."
Đình Kiến Chung ngồi bên cạnh nhỏ giọng dỗ dành, khuyên nhủ vợ mình.
Còn người đàn ông đang yên vị trên sô pha thì lại tỏ ra thái độ vô cùng bình ổn, môi mỏng còn khẽ nhếch lên.
"Con còn tưởng là chuyện gì kinh thiên động địa lắm. Nào ngờ, chỉ có vậy mà mẹ lại tức giận đến mức nhập viện thế này sao?"
"Ý con là không hề xem nặng vấn đề mẹ vừa nói?"
"Mẹ à, thời buổi hiện đại rồi. Mẹ cũng là người thời thượng sao vẫn còn cái suy nghĩ lạc hậu đó vậy? Đàn bà thì sao? Từng có chồng còn có con rồi thì không có quyền được yêu thương được hạnh phúc à?"
"Nhưng con phải xem địa vị của mình nằm ở đâu. Nhà họ Đình không thể nào chứa cái loại con dâu có vết nhơ trong đời như vậy."
Hai từ "vết nhơ" của Lý Mạn Ngôn đã thật sự chọc giận Đình Hạo Nguyên, anh đã từng nói rằng sẽ không cho phép bất cứ ai xúc phạm hay nói động đến người phụ nữ của anh. Vậy mà hôm nay người nói ra những lời khó nghe ấy lại chính là mẹ ruột của anh, vậy thì cơn tức này anh biết trút vào ai đây.
"Địa vị?" Anh lập lại hai từ ấy với thái độ khinh khỉnh, sau đó đứng phắt dậy rồi mới nói tiếp:
"Vậy từ bỏ cái địa vị này là được thôi. Như vậy Đình Hạo Nguyên này mới xứng với cô ấy."
"Đình Hạo Nguyên con đứng lại cho mẹ."
Mặc dù rất không muốn nhưng người đàn ông vẫn phải dừng bước, anh lẳng lặng đứng đó chờ đợi những gì mẹ mình sẽ nói tiếp theo.
"Con thật sự vì cô ta mà muốn từ bỏ nhà họ Đình, từ bỏ cái địa vị mà biết bao người hằng mong ước có được sao? Con thấy cô ta xứng đáng với sự hi sinh của con?"
"Chỉ cần là Lưu Bội San thì tất cả đều xứng đáng."
Anh thẳng thắn bỏ lại một câu khẳng định cuối cùng rồi thẳng bước rời khỏi phòng bệnh.
"Hạo Nguyên, Hạo Nguyên..."
Nhìn Đình Hạo Nguyên dứt khoát bỏ đi mà lòng bà uất nghẹn, còn gì đáng giận hơn khi nuôi một đứa con khổ cực từ nhỏ cho đến khi trưởng thành rồi thì nó lại vì một người phụ nữ khác mà cãi lời làm tổn thương mình chứ.
Càng nghĩ Lý Mạn Ngôn càng đau lòng, bà ôm lấy ngực trái đang đau nhói, thân thể yếu ớt tựa vào lòng Đình Kiến Chung mà thầm rơi nước mắt.
"Để ngày mai anh nói chuyện lại với nó, em đừng nghĩ nhiều rồi lại ảnh hưởng đến sức khỏe. "
- -------------------------------
Ở nhà nhỏ thơ mộng, hôm nay bầu không khí trong nhà ảm đạm hơn mọi ngày. Có lẽ là vì tâm trạng nặng nề của Bội San đã làm ảnh hưởng.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô lững thững trên đường với những suy nghĩ rối ren trong đầu một lúc lâu thì nhận được điện thoại của Từ Mộng Khiết gọi đến báo rằng hôm nay lớp của Bội Sam được tan sớm hơn mọi ngày, nên cô liền đến đón bé con của mình về nhà.
"Mẹ ơi, sao hôm nay ba về muộn vậy?"
Bội Sam đang phụ mẹ lặt rau thì ngẩng mặt lên nhìn Bội San đang đứng bên gian bếp, lãnh lót cất lên câu hỏi.
Lúc này Bội San mới quay lại nhìn cô con gái bé nhỏ của mình, hơi cong môi cười nhẹ.
"Hôm nay ba Nguyên có việc bận chắc là sẽ không về với mẹ con mình được, nên bảo bảo đừng chờ nữa nha. Đêm nay mẹ sẽ ngủ với con."
"Dạ!" Bội Sam xụ mặt buồn hiu rồi lại tiếp tục lặt rau, Bội San biết bé con đang buồn nhưng cô cũng không biết nên làm gì lúc này.
Quay lại bếp tiếp tục rán đùi gà, nhưng thật ra thân xác cô đang ở nơi đây nhưng tâm trí thì lại đặt nơi đâu.
Cô liên tục nhớ đến những câu nói của Trác Lâm đã nói ở bệnh viện khiến cô không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì.
..
[Mẹ của Hạo Nguyên biết chuyện cô từng có một đời chồng còn có cả đứa con gái lớn nên vô cùng tức giận đến nổi bệnh tim tái phát phải nhập viện.]
[Mẹ của anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận một người con dâu như cô càng không cho phép cô đến với Hạo Nguyên đâu, vì vậy cô nên biết khó mà rút lui từ sớm.]
[Cô nhìn lại mình đi, đến cả một thân phận trong trắng cũng không có thì làm sao xứng đáng với một người đàn ông địa vị cao quý như Hạo Nguyên.]
[Đã là đũa mốc thì đừng có bày đặc mà đòi chòi mâm son.]
"Mẹ ơi, hình như gà cháy rồi..."
"Mẹ ơi..."
Tiếng gọi của Bội Sam làm cô giật mình, nhìn chảo gà bị cháy đen mà luống cuống tay chân, chảo dầu đang nóng vậy mà cô lại đưa tay đến muốn nhấc lên.
"Aa..."
"Mẹ ơi, mẹ có sao không?"
Thấy Bội San nhăn mặt còn ôm lấy bàn tay đỏ ửng, Bội Sam liền chạy tới hỏi han, cô bé không thể giấu nổi nét mặt lo lắng về mẹ mình.
"Tiểu San, em bị sao vậy?"
Lúc này Đình Hạo Nguyên vừa về tới đã nghe thấy câu hỏi của Bội Sam nên liền nhanh chân đi vào bếp, thấy tay cô bị bỏng anh đã cau mày, vội vàng cầm tay cô đưa đến vòi nước.
"Đã nói việc nấu ăn cứ để anh, sao vẫn làm, còn để bị bỏng thế này."
"Em không sao."
Bội San có phần lạnh nhạt trong lời nói, cô vội rút tay lại rồi đi thẳng ra ngoài phòng khách.
"Ba ơi, bảo bảo thấy từ chiều giờ mẹ cứ buồn buồn, lúc mẹ đến đón con mắt mẹ còn đỏ hoe như vừa khóc xong vậy. Bảo bảo có hỏi mà mẹ nói mẹ không sao, nhưng con biết chắc là mẹ San San đang không vui."
Đình Hạo Nguyên cúi xuống xoa xoa đầu bé con, anh cong môi cười nhẹ sau đó ôn nhu cất lời.
"Cảm ơn bảo bảo đã nói cho ba biết, để ba ra an ủi mẹ. Giờ con vào phòng học bài trước đi, khi nào bữa tối xong ba sẽ gọi."
"Dạ!"
Bội Sam gật đầu ngoan ngoãn rồi lon ton chạy về phòng.
Lúc này sắc mặt của Đình Hạo Nguyên mới trầm xuống, anh mở tủ lấy hộp dụng cụ y tế mang ra phòng khách.
Bội San ngồi trên sô pha, quay mặt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của Đình Hạo Nguyên đang đến gần nhưng cô vẫn lẳng lặng ngồi đó.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, ân cần nắm bàn tay bị bỏng của cô lên, nhẹ nhàng bôi thuốc. Nhìn thấy những vết thương đỏ ửng mà lòng anh không khỏi xót xa.
"Có buồn có giận thì cứ đánh cứ chửi anh cho thoải mái chứ đừng giữ trong lòng, đừng lạnh nhạt với anh như thế chứ."
"Anh có làm gì sai đâu mà em buồn em giận anh."
Bội San cố mỉm cười, lí nhí đáp lời lại.
Đình Hạo Nguyên tỉ mỉ bôi thuốc rồi lại băng bó cho cô xong anh mới ngẩng mặt lên nhìn vào ánh mắt đượm buồn của cô gái, sau vài giây anh kéo cô ngã vào lòng mình.
"Anh cần em, hãy ở lại bên anh!"